DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 4
Chương 4
Trương Trì bình tĩnh nhìn Đậu Phương, thực ra
trong lòng có chút căng thẳng, sợ Đậu Phương giơ tay tát mình một cái.
Quả nhiên Đậu Phương cảnh giác trừng mắt lên,
“Biến đi, tôi không làm cái đó!”
Trương Trì ngồi dậy, không nói được là thoải mái
hay uể oải. Nước trên đầu chưa kịp lau chảy xuống mặt ướt đẫm, như nước mắt.
Anh lau mặt, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. “Xin lỗi,” anh nói, đi tới lấy chiếc
áo gió trên giá áo. Điều này khiến Đậu Phương nhớ lại buổi sáng hôm đó ở đồn
công an, cái dáng vẻ anh đứng trong nắng sớm nhìn xuống cô. Rồi cô lại nghĩ,
anh cố ý hành hạ cô cả đêm, hôm nay còn nổi giận với cô một cách khó hiểu, thật
đáng ghét.
“Này,” Đậu Phương nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn
anh, “Anh không phải là cảnh sát gài bẫy đấy chứ?”
Trương Trì sững người, khoảnh khắc vừa rồi, anh
hoàn toàn quên mất mình là cảnh sát. Anh cũng cảm thấy mình như bị ma ám,
nghiêm mặt nói: Không phải, cô cứ coi như tôi nói nhảm đi.
Sắc mặt Đậu Phương mới dịu đi, lại lộ vẻ tức
giận, “Anh tưởng tôi làm nghề gì?”
Trương Trì nghĩ nghĩ, “Cô không phải là trợ lý
làm tóc sao?”
Đậu Phương cảm thấy anh chắc chắn có ý chế nhạo
mình, nhưng khuôn mặt trời sinh có sức mê hoặc kia của anh lại không tìm ra
chút manh mối nào, điều này khiến Đậu Phương trong lòng không chắc chắn. Trương
Trì xách áo gió, bị cô chặn ở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng một
lát, Đậu Phương bỗng nhiên quay người, cộp cộp cộp đi xuống lầu, kéo cánh cửa
cuốn kêu kẽo kẹt xuống, sau đó dặn dò Kiều Hạo Hiên, “Chơi điện thoại của em
đi, không được lên làm phiền đâu nhé.” Kiều Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào điện
thoại, đầu cũng không ngẩng lên.
Đậu Phương quay lại lầu, vẻ mặt thờ ơ, nói với
Trương Trì: “Làm.”
Trong lúc cô bận rộn ở dưới lầu, Trương Trì thực
ra đã có chút hối hận, hơn nữa dưới lầu còn có một đứa trẻ con, quả thực quá
biến thái. Anh mất hứng, nói: “Thôi bỏ đi.” Sợ Đậu Phương cảm thấy mình cố ý
trêu chọc cô, anh giải thích một câu, “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng không tốt.”
“Thử xem,” Đậu Phương rất lão luyện mà mời gọi
anh, giống như người bán hoa quả, “Kỹ thuật của tôi tốt lắm, xong việc là tâm
trạng tốt lên ngay.”
Trương Trì cảm thấy sự thân thiện đột ngột của
cô có chút buồn cười, “Cô không phải không làm cái đó sao?”
“Ai biết anh có phải cảnh sát gài bẫy không?”
Đậu Phương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Sợ Trương Trì còn định đi, cô kéo rèm
lại, che khuất tầm nhìn có thể từ dưới lầu nhìn lên, sau đó vỗ vỗ vào chiếc
giường nhỏ, “Anh ngồi đây.”
Đến tình cảnh này, Trương Trì cảm thấy mình
thành người bị ép làm chuyện không muốn, giữa đống quần áo bừa bộn như núi kia
tìm ra một chút không gian, anh ngồi xuống, nhìn xung quanh, giống như một sinh
viên nam ngây thơ vừa mới “xuống biển”. “Bao nhiêu tiền?” Anh nghĩ tới, hỏi Đậu
Phương.
Đậu Phương đánh giá một chút, cô vô duyên vô cớ
bị anh giam ở đồn công an một đêm, tiền bồi thường tổn thất tinh thần này, lấy
hai trăm chắc không nhiều nhỉ? “Hai trăm.”
Trương Trì không chút do dự, nói được.
Đậu Phương lập tức hối hận, cô cảm thấy cho dù
mình nói hai nghìn, hai vạn, có lẽ anh cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Hoặc là người này thực ra là một phú ông ngầm, không quan tâm tiền bạc, hoặc là
anh hoàn toàn không có kinh nghiệm về việc này, không biết giá thị trường.
Cô ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn Trương
Trì một cái, “Có muốn cởi quần áo không?”
“Tùy cô,” Trương Trì nói, ngay sau đó lại nói:
“Không cần.” Không đợi Đậu Phương đưa tay ra, anh hỏi: “Cô có thể tẩy trang
được không?”
Đậu Phương cảm thấy anh thật phiền phức, nhưng
nể mặt hai trăm tệ, cộng thêm đối phương trông khá đẹp trai, cô ngoan ngoãn cầm
lấy nước tẩy trang, đối mặt với tấm gương trên tường gỡ mi giả xuống, dùng sức
lau hai lần lên mí mắt và môi, cuối cùng vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.
Lúc cô cúi người, áo lông cũng vén lên, Trương Trì lúc này mới phát hiện bên
dưới cô còn mặc quần đùi, độ dài miễn cưỡng coi như có còn hơn không.
Chân cô thật trắng, mặt chắc hẳn cũng trắng nõn,
thực ra không cần trang điểm đậm như vậy, suy nghĩ của Trương Trì lan man vô
định.
Không kịp lan man quá nhiều, Đậu Phương đã quay
lại, mặt cô tròn nhỏ, bị nước lạnh làm cho hơi ửng đỏ, môi cũng hồng, nhưng là
màu sắc tự nhiên. Anh không nhìn quá kỹ, chỉ cảm giác chung chung là cô rất
xinh đẹp.
“Từ từ,” lúc Đậu Phương ngồi xổm xuống, anh lại
nghĩ đến một vấn đề quan trọng nhất, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, anh
nói: “Cô thành niên rồi chứ?”
“Chứng minh thư của tôi anh chẳng phải đã xem
rồi sao?” Đậu Phương có chút mất kiên nhẫn.
“Chứng minh thư của cô là giả.” Trương Trì nói,
ánh mắt anh từ đỉnh đầu Đậu Phương rơi xuống đôi môi hồng phấn của cô, trực
giác mách bảo anh tuổi cô có lẽ không lớn như vậy.
“Thành niên lâu rồi.” Đậu Phương không tình
nguyện nói, “Này, anh rốt cuộc còn làm hay không?”
Trương Trì gật đầu, hai tay anh chống ra sau
giường, yên lặng nhắm mắt.
“Tôi vừa rửa nước lạnh, tay hơi lạnh nhé.” Giọng
Đậu Phương rất dịu dàng, cô hà hơi ấm vào tay, lại áp lên eo mình cho ấm, cuối
cùng đặt tay lên đầu gối anh.
Trương Trì không thể nhập tâm, một mặt là không
quen, cảm xúc đột ngột vừa rồi cũng biến mất không tăm tích, mặt khác, trong
đầu quá nhiều chuyện, khiến anh rất khó tập trung. Xuất phát từ sự tôn trọng
cô, anh cố nhịn một lúc, cuối cùng hỏi: “Tôi có thể hút thuốc không?”
“Tùy anh.”
Anh ngả người ra giường, châm một điếu thuốc,
hút mấy hơi, nhìn chăm chú vòng khói lượn lờ bay lên, bị trần nhà đập tan. Anh
nghiêng mặt đi, thấy một chiếc áo lót ren ngay cạnh đầu. Chán chết, anh cầm
chiếc áo lót lên, nhìn vài lần. Sau đó đặt sang một bên, nhắm mắt lại lần nữa.
Dục vọng bỗng nhiên ập đến mãnh liệt, hơi thở Trương Trì hơi nặng nề, đưa tay
luồn vào cổ áo Đậu Phương. Lúc gội đầu ban nãy anh đã nhận ra, cô không mặc áo
ngực, hai bầu ngực mềm mại đầy đặn khiến anh nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn hung
hăng chà đạp cô. Anh kìm nén bản thân, không khỏi nói: “Ngực cô lớn thật.” Đậu
Phương cũng chủ động dùng bàn tay còn lại ôm lấy cổ anh, ghé sát tai anh thì
thầm: “Sờ loạn là phải thêm tiền đấy nhé.” Trương Trì không rảnh đáp lại, tay
anh chợt siết chặt lấy cô, dục vọng lên đến đỉnh điểm. Anh bắn ra tay Đậu
Phương.
Đậu Phương đứng dậy đi rửa tay. Anh rất sạch sẽ,
chất lỏng cũng không có mùi gì lạ. Cô chỉ xả qua loa bằng nước lạnh là xong.
Trương Trì còn chưa hoàn hồn, chợt thấy thân
giường rung lên một cái, anh mở mắt, quay đầu nhìn lại, là Đậu Phương nhảy lên
giường. Cô nằm bên cạnh anh, đột nhiên lộn một vòng ngồi dậy, khuỷu tay chống
lên giường, nhìn xuống anh. Hai người ở quá gần, Trương Trì nhìn thấy hình ảnh
phản chiếu của mình trong mắt cô. Mà điếu thuốc anh hút dở đã bị cô ngậm trong
miệng.
Đậu Phương hút thuốc, phả khói vào mặt Trương
Trì, anh nheo mắt né tránh. Ngón tay Đậu Phương khẽ lướt qua lông mi anh, nói:
“Lông mi anh dài thật.”
“Cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Đậu Phương bĩu môi, từ chối trả lời câu hỏi này.
Động tác dụi tắt đầu thuốc của cô rất thành thục, nhưng con người lại có vẻ
ngây thơ ngang bướng của một cô bé. Cô nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm,
mở to mắt nhìn anh, rất tò mò, “Anh là lần đầu tiên à?”
Loại chuyện này, lúc bắt đầu thì xấu hổ, nhưng
làm xong rồi hình như cũng xong thôi. Trương Trì bất ngờ phát hiện, anh hoàn
toàn không có nỗi sợ hãi về sự sa đọa nhân phẩm, có lẽ nên quy công cho sự
thẳng thắn của Đậu Phương. “Lần đầu tiên cái gì?” Anh ngay sau đó hiểu ra, có
chút muốn cười, “Cô tưởng tôi vẫn còn là trai tân sao?” Anh lắc đầu, “Tôi trước
đây từng có bạn gái.”
Đậu Phương đã nghe chị La nói ở đồn công an, cô
không hỏi đến cùng, chỉ nói: “Không phải, ý tôi là, với người khác bạn gái.”
Trương Trì cũng nhìn cô, “Với người không quen
biết thì đúng là lần đầu tiên.” Anh có qua có lại, hỏi lại cô: “Cô thì sao?”
Đậu Phương rất ranh mãnh, chớp mắt, nói: “Tôi
xinh đẹp thế này, đương nhiên là từng có rất nhiều bạn trai rồi.” Sau đó cô hừ
một tiếng, “Sao lại không quen biết? Anh còn nợ tôi tiền bồi thường tổn thất
tinh thần đấy.” Cô chìa tay ra, “Hai trăm đồng.”
Trương Trì sờ túi, mới nhớ ra áo gió vứt trên
ghế nằm. Anh lười không muốn động, nói: “Ví tiền trong áo khoác ấy, cô tự lấy
đi.”
Đậu Phương bò dậy, đi đến chỗ áo gió mò ví tiền.
Cô không khách khí với anh, cũng có chút tò mò. Kết quả ví vừa mở ra, bên trong
chỉ có hai tờ một trăm, không hơn không kém. Chả trách anh đồng ý sảng khoái
như vậy. Cô bĩu môi, rút ra hai trăm, giơ lên cho anh xem, sau đó nhét vào túi
sau mông mình. “Này,” Đậu Phương nhìn Trương Trì đi mặc quần áo, “Nếu người của
sở các anh tối nay lại đến bắt quả tang, thấy anh ở đây, anh giải thích thế
nào?”
“Cắt tóc chứ sao, cô không phải cắt tóc à?”
Trương Trì nói.
“Lần sau lại đến cắt nhé,” Đậu Phương cười hì
hì, “Cho anh giảm giá.”
Trương Trì xuống lầu, đi ngang qua sô pha, cậu
bé ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, tò mò nhìn
Trương Trì một cái, như thể vừa mới phát hiện trong tiệm có thêm người. Bị đôi
mắt ngây thơ của đứa trẻ nhìn vào, Trương Trì chợt cảm thấy cả người khó chịu.
Đúng là biến thái chết tiệt, anh thầm phỉ nhổ chính mình, sau này không bao giờ
tới nữa.
Chị La làm mai mối thì hiệu quả bất ngờ. Mới nói
ra miệng có mấy ngày, Trương Trì đã nhận được thông báo đi ăn cơm cùng mẹ con
cô Liêu. Anh đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, nghe chị La nói vậy, trong
lòng thấy khó chịu ra mặt vì sự tự ý của chị, nhưng cũng không tiện nổi cáu.
Thứ nhất, biết chị có ý tốt, thứ hai, ở cơ quan đơn vị, ngẩng đầu không thấy
cúi đầu thấy, muốn hàn gắn quan hệ đồng nghiệp cũng rất phiền phức. Anh bóng
gió bày tỏ sự không hài lòng của mình: “Hay là hôm khác đi? Chuyện này đột ngột
quá, hôm nay em cũng không sửa soạn gì cả.”
“Cậu là đàn ông con trai, sửa soạn cái gì? Mang
ví tiền theo là được.” Chị La đánh giá Trương Trì, rất sạch sẽ, cổ áo đồng phục
cũng không bẩn lắm, cậu nhóc ngày thường vẫn rất chú ý vệ sinh cá nhân. Chị La
có một cảm giác tự hào mơ hồ, không cần giải thích thêm liền kéo anh ra cửa,
“Đi mau đi mau.” Trương Trì cứ thế bị ép như vịt lên giàn, ngồi vào bàn xem
mắt.
Mẹ cô Liêu khôn khéo không kém chị La một bậc.
Cô Liêu ngũ quan giống mẹ, nhưng là phiên bản trầm tĩnh của mẹ Liêu, ít nói,
suốt buổi chỉ duy trì nụ cười mỉm, như một con rối gỗ.
Thấy bản thân Trương Trì, sắc mặt mẹ Liêu khá
hơn một chút, hỏi Trương Trì sinh tháng mấy, Trương Trì nói tháng mười một.
“Vậy là mới 23 à? Mới tốt nghiệp một năm sao.” Mẹ Liêu trách móc liếc nhìn chị
La một cái, “Cô bảo tôi là 24. Còn nhỏ hơn nhà tôi ba tuổi. Chênh lệch hơi
nhiều.”
“Ba tuổi thì nhiều gì?” Chị La cố gắng hết sức
quảng cáo Trương Trì, “Tiểu Trương nhà chúng tôi chín chắn lắm, lãnh đạo đơn vị
đều khen cậu ấy, có biên chế, cũng không giao du bạn bè linh tinh, còn biết nấu
cơm nữa đấy!”
“Chỉ sợ tuổi còn trẻ ham chơi, chưa có ý định ổn
định thôi nhỉ?”
“Chuyện này phải xem duyên phận, duyên phận tới
rồi thì ổn định ngay được. Duyên phận chưa tới, kéo dài đến ba bốn mươi tuổi cả
đống.” Lời này khiến mẹ Liêu có chút lo lắng, không khỏi liếc nhìn con gái một
cái. Chị La hiểu ý, càng thêm hăng hái xúi giục, “Cho nên bây giờ các cô gái
trẻ mới tinh ý lắm, tranh thủ còn trẻ, nhanh chóng ra tay chiếm lấy, kéo dài
thêm vài năm nữa là hết đấy.”
“Ít nói quá.” Mẹ Liêu do dự, “Con bé nhà chúng
tôi cũng ít nói, ghép vào với nhau thì chẳng thành một đôi câm à? Không tốt.”
“Trước mặt hai chúng ta, người ta cũng ngại nói
chuyện chứ sao.”
Chị La càng cố tác hợp, mẹ Liêu càng phải bắt
bẻ. “Chúng tôi gần đây định mua nhà ở thành phố, mua nhà xong, công việc lại
điều chuyển qua đó, sau này sẽ an cư ở thành phố, đợi có con, nhà trẻ nhất định
phải học trường tốt nhất.”
“Tiểu Trương nhà chúng tôi cũng định chuyển lên
thành phố đấy!” Chị La đá nhẹ vào chân Trương Trì dưới gầm bàn, “Sở trưởng nói
rồi, chỉ cần có đơn vị cấp trên chịu tiếp nhận là được, đến lúc đó tìm quan hệ.
Tiểu Trương, tuần sau cậu không phải nghỉ hai ngày sao? Đưa Tiểu Liêu đi thành
phố xem nhà đi! Tiền đặt cọc mỗi nhà một nửa, mua căn lớn một chút, sau này ông
bà ngoại đến trông cháu cũng có chỗ ở.”
Hai vị đấu võ mồm, Trương Trì mắt điếc tai ngơ.
Cuối cùng thức ăn được dọn lên, mọi người đồng thanh nói: “Đồ ăn đến rồi, ăn
trước ăn trước.” Ba vị nữ sĩ mỗi người ăn vài miếng rau cải, đều nói no rồi.
Thừa cả một bàn thức ăn, Trương Trì cố gắng ăn cũng chỉ hết hơn một nửa. Thanh
toán xong, anh nặng trĩu xách theo ba bốn hộp cơm, ở cửa quán ăn mỗi người một
ngả. Gió đêm thổi qua hiu hắt, cô gái rối gỗ đột nhiên sống lại, chủ động mời Trương
Trì: “Đi xem phim không? Anh mời cơm, em mời xem phim.”
Huyện lỵ chỉ có một rạp chiếu phim, Trương Trì
còn chưa đi bao giờ, nghĩ lại về nhà cũng rất nhàm chán, anh gật đầu: “Đi
thôi.”
Đến rạp chiếu phim, người còn khá đông, đều là
nam nữ trẻ tuổi tan làm ăn cơm xong. Nói là đối phương mời, Trương Trì vẫn lùi
lại một bước, mời đối phương chọn phim trước. Giữa một đống phim hành động Hồng
Kông Đài Loan, phim tình cảm tiểu tư sản, phim hoạt hình gia đình và phim thảm
họa Hollywood, cô gái không cần suy nghĩ mà chọn loại sau cùng. “Các anh con
trai chắc đều thích xem cái này.”
Trương Trì thực ra thật sự không sao cả, nhưng
đối phương rất kiên định, anh cũng liền nói với người bán vé: “Hai vé.”
“Con muốn xem Đầu Trọc Cường! Đầu Trọc Cường*!”
Bên cạnh một cậu bé trai kịch liệt phản đối, “Con không xem người nước ngoài.”
* Boonie Bears (Anh Em Nhà
Gấu).
Người lớn đi cùng cậu bé rất không khách khí
mắng cậu: “Kiều Hạo Hiên, mẹ mày đưa cho tao có nghìn rưỡi một tháng, tao làm
công cho bà ấy, còn phải miễn phí làm bảo mẫu trông trẻ, lại còn phải tự bỏ
tiền túi mời mày đi xem phim. Mày thích xem thì xem, không xem thì về nhà ngủ
với tao!”
Trương Trì quay đầu nhìn lại, thôi rồi, càng
muốn tránh lại càng không tránh khỏi. Lại là Đậu Phương.
Nhận xét
Đăng nhận xét