NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 24
Ăn
cơm trưa xong, bốn người định về lớp nghỉ ngơi một lát. Thời tiết đầu tháng
Mười rất sáng sủa, đến buổi trưa ánh mặt trời liền có vẻ hơi gay gắt.
Lúc
Nghiêm Ái đi đến trước khu nhà dạy học bỗng nhiên nói muốn mua đồ uống lạnh,
không cần biết lý do gì cứ thế bắt Quý Dục Thiên đi cùng, lôi người đi.
Quý
Dục Thiên không hiểu ra sao, chiếc áo thun mới mua thiếu chút nữa bị Nghiêm Ái
xé rách.
Cậu
ta nóng đổ cả người mồ hôi, tức giận gạt tay Nghiêm Ái ra, hỏi cô nàng: “Cậu
làm gì thế? Tớ chưa nói muốn đi cùng cậu.”
Thấy
cậu ta định đi, Nghiêm Ái nhanh chóng giữ chặt cổ tay cậu ta, bất chấp lôi mạnh
cậu ta về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Thực
ra sức cô nàng dù lớn cũng không thắng nổi Quý Dục Thiên, nhưng cậu ta cứ thế
thuận theo bị cô nàng lôi đi, miệng vẫn không tình nguyện.
Có
điều Quý Dục Thiên thấy kỳ lạ, nhìn Nghiêm Ái đang chọn tới chọn lui trước tủ
đông, hỏi: “Cậu không rủ Hứa Tri Nhã đi cùng, tìm tớ làm gì?”
Từ
khi Hứa Tri Nhã đến, Nghiêm Ái làm gì cũng phải kéo cô đi cùng, không còn bám riết cậu ta như trước nữa. Chuyện này cũng bình thường, con
gái đều thích nắm tay nhau cùng đi vệ sinh.
Nghiêm
Ái đang câu giờ. Cô nàng rất khinh thường liếc nhìn Quý Dục Thiên, nói: “Cậu là
đồ ngốc.”
“…
Tớ hôm nay dạy cậu làm người chưa đủ triệt để phải không?”
Cô
nàng càng khinh thường hơn, nhưng thấy trán cậu ta nhỏ giọt mồ hôi, tiện tay
cầm chai nước khoáng ném cho cậu ta, nói: “Cái này mời cậu uống đấy. Nhưng mà
cậu thật sự ngốc hay giả ngốc thế hả?”
“Cái
gì?”
Hai
người mua đồ xong quay về. Nghiêm Ái lại kéo cậu ta đến dưới gốc cây lớn hóng
mát.
Nghiêm
Ái nói: “Cậu có thấy A Liệt khác trước đây chỗ nào không?”
Quý
Dục Thiên nghĩ nghĩ, “Thành tích tốt hơn chút.”
“Không
phải cái đó! Cậu thật sự ngốc! Ý tớ là A Liệt và Tri Nhã!”
Quý
Dục Thiên ngửa đầu uống nước, “Hai người họ không phải vẫn luôn như vậy sao?
Hơn nữa nghỉ hè đã quen nhau rồi, sớm hơn chúng ta.”
Nghiêm
Ái đánh giá cậu ta, “Cậu có phải không có tế bào yêu đương không hả? Cậu không
cảm thấy A Liệt thích Tri Nhã sao?”
“Khụ
khụ khụ khụ!”
“……”
Quý
Dục Thiên: “Cậu cũng quá có thể bịa chuyện đi. A Liệt cậu quen còn sớm hơn cả
tớ, cậu ấy nghĩ gì tính cách thế nào cậu không biết à?”
Nghiêm
Ái hung hăng đập cậu ta một cái, hùng hồn phân tích: “Này nhé, đầu tiên, nghỉ
hè tớ nhờ A Liệt giúp tớ mời Tri Nhã xem concert, A Liệt vẫn luôn không muốn
đi, nhưng cuối cùng hai người họ đều đến. Càng kỳ lạ hơn là A Liệt lúc đó lại
chịu đeo bờm cài đầu. Tiếp theo, lần trước tớ nhìn thấy A Liệt dùng tay lau mặt
cho Tri Nhã, trời ơi, cậu thật sự không thấy được đâu. Cuối cùng, cậu không cảm
thấy A Liệt đối với Tri Nhã đặc biệt cẩn thận quan tâm sao?”
“Chuyện này có gì đâu? Lần trước cậu không phải
cũng ép tớ đeo cái kẹp tóc hình con thỏ chết tiệt gì đó sao. Còn nữa à, cậu gục
trên bàn ngủ tớ chẳng phải cũng lau nước miếng cho cậu đó sao. Cậu muốn uống gì
muốn ăn gì, tớ lúc nào chưa mua cho cậu?”
Nghiêm
Ái sửng sốt một chút, mặt không biểu cảm hỏi: “Cậu thích tớ à?”
Quý
Dục Thiên: “… Cậu tin tớ đánh cậu không?”
“Xì…”
“Đều
là chuyện bạn bè hay làm với nhau thôi, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nói nữa,
cho dù A Liệt thích Tri Nhã, thì có liên quan gì đến việc hai đứa mình đứng ở
đây không?”
Nghiêm
Ái đỡ trán, “Tớ là muốn tạo cơ hội cho họ ở riêng một chút mà, cậu thật sự cái
gì cũng không hiểu! Quý Dục Thiên, sau này ai mà ở bên cậu đúng là xui xẻo tám
đời!”
……
Đầu
kia Hứa Tri Nhã và Trình Liệt lên tầng 5. Cả hai đều đổ chút mồ hôi.
Trong
lớp học dù cửa sổ đều mở, quạt điện quay vù vù, nhưng không hiểu sao vẫn không
xua tan được hơi nóng. Rõ ràng khoảng thời gian mới khai giảng còn nóng hơn bây
giờ nhiều.
Hai
người ngồi vào vị trí của mình, nghịch ngợm sách vở trên bàn học một lúc. Nhưng
bây giờ không phải giờ học bình thường, giờ phút này không cần làm bài tập cũng
không cần chuẩn bị bài. Sách vở quan trọng cần thiết đều đã mang về nhà, sách
vở bài thi trên bàn học bây giờ đều là thứ linh tinh.
Nhất
thời không biết nên làm gì.
Trình
Liệt thấy gò má cô đỏ bừng, trên chóp mũi cũng chảy ra rất nhiều mồ hôi. Anh
đưa tay bật quạt điện lên số lớn nhất.
Hứa
Tri Nhã lấy từ trong túi ra chai nước trái cây Trình Liệt mua trước đó, một hơi
uống hết chút còn lại.
Trình
Liệt nói: “Để anh vứt cho em?”
Hứa
Tri Nhã nhìn anh, cười mà không nói, chỉ gật đầu.
Trình
Liệt vứt xong chai nước, quay người lại thấy Hứa Tri Nhã đang dùng đề thi quạt
gió. Anh bỗng nhớ ra một chỗ, nói: “Có muốn ra cuối hành lang không? Bên kia là
đầu gió, chắc sẽ mát hơn trong lớp một chút.”
Hứa
Tri Nhã nói: “Được ạ.”
Khu
nhà dạy học này sát vách là tòa nhà nghệ thuật. Thư viện, phòng học nhạc vân
vân đều ở trong tòa nhà đó. Giữa hai tòa nhà có một cây hòe lịch sử lâu đời,
cành lá xum xuê, che bóng mát vô cùng.
Gió
lạnh từng đợt ập vào mặt. Hứa Tri Nhã hai tay đan vào nhau dựa lên lan can
inox, cô hít sâu một hơi.
Trình
Liệt nói: “Đợi qua đợt nóng này nhiệt độ sẽ thật sự bắt đầu giảm xuống. Chủ
nhiệm lớp có nói với em về chuyện đồng phục thu đông chưa?”
“Nói
rồi ạ, lúc lớp 10 đăng ký kích cỡ đã cộng thêm em vào rồi.”
“Vậy
chắc là sau Quốc Khánh là có thể nhận được đồng phục. Sáng tối tương đối lạnh,
em có thể tự mang theo áo khoác.”
Hứa
Tri Nhã cười nhạt, “Đang có ý định này. Nhưng thực ra cũng không sao, mấy hôm
trước trời mưa mới cảm thấy hơi lạnh.”
Đang
nói chuyện, phía sau hai người có tiếng bước chân của vài người. Hứa Tri Nhã
theo bản năng quay đầu lại nhìn, là Giang Đại Lâm các cô ấy.
Bữa
trưa của họ chắc là ăn ở ngoài trường, vừa nãy ở nhà ăn không thấy họ.
Giang
Đại Lâm thấy Trình Liệt đang đứng hóng gió cùng Hứa Tri Nhã, không đi qua đó,
cũng không chào hỏi, chỉ nhìn Trình Liệt thêm vài lần rồi mới vào lớp mình nghỉ
ngơi.
Hứa
Tri Nhã đều nhìn thấy hết. Cô cụp mắt quay đầu lại, chống tay phải lên cằm,
cười khúc khích hỏi Trình Liệt: “Nghe nói cô gái kia thích anh, từng theo đuổi
anh. Có phải vì anh mà buổi trưa cô ấy mới nói như vậy không?”
Hứa
Tri Nhã quay mặt ra ngoài, còn Trình Liệt quay mặt vào hành lang. Anh dựa lưng
vào lan can, hai khuỷu tay chống lên trên. Nghe cô nói, anh nghiêng mặt cụp mắt
nhìn cô.
Giọng
Hứa Tri Nhã rất nhẹ nhàng, cũng không nghe ra bất kỳ lời oán trách nào đối với
Giang Đại Lâm.
Trình
Liệt đã quen rồi. Cô chính là như vậy, đối với phần lớn mọi chuyện đều không
quá để tâm. Không phải vì rộng lượng thiện lương, cô dường như chỉ đơn thuần
cảm thấy không đáng vì chuyện như vậy mà bận lòng.
Sắp
xếp lại ngôn từ, Trình Liệt nói: “Không biết cô ta.”
“Không
biết cô ta thích anh à hay là không biết cô ta vẫn còn để ý anh à?”
Lời
này hình như trả lời thế nào cũng là sai. Trình Liệt nhướng mày, nói: “Em nghe
Nghiêm Ái nói à?”
“Ừm,
cô ấy nói cô gái kia trước kia ngày nào cũng mua bữa sáng cho anh, còn mang
nước cho anh nữa. Nói thật nhé, sao anh lại không thích? Nếu em là con trai, em
nhất định sẽ vô cùng động lòng.”
Trình
Liệt bị cô chọc cười, lại hỏi ngược cô: “Tại sao anh lại phải thích cô ta?”
“Như
vậy mà anh còn không thích, vậy anh thích kiểu nào?”
Hứa
Tri Nhã nói lời này thật không phải đang thử dò Trình Liệt, vừa hay chủ đề rơi
vào đây, thuận theo tự nhiên hỏi ra miệng.
Nhưng
ánh mắt Trình Liệt sâu hơn một chút. Giống như câu trả lời lần trước, anh nói:
“Gặp được rồi sẽ biết mình thích kiểu nào. Vậy còn em? Lần trước em nói mình
trước kia thích kiểu văn nhã một chút, lúc đó không biết, vậy bây giờ biết
chưa?”
Hứa
Tri Nhã rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô nói: “Không có tiêu chuẩn gì đâu
nhỉ, giống như anh nói vậy, phù hợp, rung động là được.”
“Em
cảm thấy Triệu Thành thế nào?”
Trình
Liệt không nói cô đã sắp quên người này rồi.
Hứa
Tri Nhã nhún vai cười một cái, “Cậu ta không phải kiểu em thích. Nhưng sao anh
lại quen cậu ta?”
Trình
Liệt nói: “Trước kia là bạn học cấp hai, quan hệ cũng không tệ lắm. Em quen cậu
ta là vì… cô gái gặp ở buổi concert kia?”
“Ừm,
họ hình như là bạn bè khá tốt.”
“Trước
kia có nhiều chàng trai theo đuổi em không?” Trình Liệt đột nhiên hỏi.
Hứa
Tri Nhã: “Không có. Em ngay cả bạn bè cũng không có nhiều lắm, làm gì có ai
theo đuổi em. Ồ, nếu nhất định phải nói thì, Triệu Thành xem như là người đầu
tiên chính thức đi, nhưng em hy vọng cậu ta có thể đừng đến tìm em nữa. Trình
Liệt, nếu anh và cậu ta quan hệ không tệ, lần sau có cơ hội giúp em truyền đạt
lại ý nghĩ này của em nhé.”
“Cậu
ta chắc sẽ không đến tìm em nữa đâu.”
“Cái
gì? Tại sao ạ?” Hứa Tri Nhã hoàn toàn không hiểu lời anh nói.
Gió
cuốn theo không khí đầu thu. Lá cây hòe xanh biếc bị thổi xào xạc. Vài chiếc lá
vàng sớm theo gió rơi xuống, vừa vặn dừng trên đầu Hứa Tri Nhã.
Trình
Liệt từ đầu đến cuối nhìn chăm chú cô.
Anh
cảm thấy có chút khó tin, nữ sinh như Hứa Tri Nhã lại không có ai theo đuổi.
Anh cứ tưởng mình phải vượt năm ải, chém sáu tướng mới có thể đứng bên cạnh cô.
Anh
cười nhẹ nhàng, giơ tay nhặt chiếc lá kia lên, thấp giọng nói: “Bởi vì anh nói
với cậu ta, anh đang theo đuổi em.”
Tối
hôm qua anh rủ Triệu Thành chơi bóng rổ. Sự cạnh tranh giữa các nam sinh luôn
đơn giản nhanh chóng như vậy. Ai cũng không nói ra quy tắc, nhưng khi hiệp một
anh thắng Triệu Thành mười bốn điểm, cả hai đều lòng biết rõ.
Lúc
đó Triệu Thành ngã trên mặt đất thở hồng hộc, nói: “Đã đánh cược thì phải chịu
thua chứ hả? Nữ thần nhường cậu đấy! Nhưng mà A Liệt… nữ thần khó theo đuổi lắm
đấy, cậu phải tốn chút tâm tư vào. Nếu cậu không theo đuổi được, từ bỏ, thì gọi
điện thoại cho tớ biết một tiếng, tớ không biết xấu hổ, tớ theo đuổi tiếp!”
Anh
ném quả bóng qua, Triệu Thành tay mắt lanh lẹ bắt được.
Anh
không trả lời lời Triệu Thành nói, kéo cậu ta dậy, nói đánh xong thì về.
Trên
đường về anh đã nghĩ về Hứa Tri Nhã cả nghìn lần. Nói thật, anh cũng không có
tự tin liệu có theo đuổi được Hứa Tri Nhã hay không.
Nhưng
luôn cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Hứa Tri Nhã rất vi diệu. Ánh mắt cô nhìn
anh, giọng điệu nói chuyện với anh, đều khác với người khác. Cũng không biết có
phải anh tự mình đa tình hay không.
Ngày
đó, cô hỏi anh nhìn thấy cô có vui không. Câu hỏi này vốn đã tràn ngập thâm ý.
Cô hỏi như vậy, chỉ có thể chứng tỏ cô để ý, để ý anh có muốn gặp lại cô không,
tâm trạng sau khi nhìn thấy cô.
Tại
sao lại để ý? Có phải là vì cô cũng có những rung động tương tự như anh không?
Anh
chưa từng theo đuổi nữ sinh, cũng luôn cảm thấy tâm tư con gái tương đối khó
đoán. Hứa Tri Nhã lại không giống Nghiêm Ái, tâm sự gì cũng viết hết lên mặt.
Cô đối với ai cũng khách khí lại xa cách, đối với cái gì cũng nhàn nhạt.
Anh
suy nghĩ rất lâu, sợ quá thẳng thắn sẽ đẩy Hứa Tri Nhã ra xa, lại sợ quá hàm
súc không có hiệu quả. Cuối cùng dùng biện pháp cũ kỹ nhất.
Thích
một người, vậy thì đối tốt với cô ấy đi.
Cũng
chính vì thích, sẽ không nhịn được mà đối tốt với cô ấy, chú ý nhất cử nhất
động của cô ấy, để ý mỗi ánh mắt, mỗi thần sắc của cô ấy.
Trong
kế hoạch ban đầu của anh không hề tồn tại hạng mục yêu đương này, bao gồm cả
đại học, anh cũng chưa chuẩn bị có bạn gái.
Việc
anh phải làm quá nhiều, anh không có cách nào gánh vác được trách nhiệm nên có,
cũng không có năng lực cho một cô gái cuộc sống ổn định.
Hứa
Tri Nhã thật sự hoàn toàn làm đảo lộn nhịp điệu của anh. Kỳ nghỉ hè sau khi
chia tay cô khoảng thời gian đó, anh cố gắng làm cho cuộc sống của mình trở lại
quỹ đạo. Khó khăn lắm mới định tâm lại được, không ngờ lại gặp cô ở trường Hằng
Khang. Khoảnh khắc nhìn thấy cô anh biết mình xong rồi.
Cái
gì trách nhiệm, cái gì năng lực, cái gì kế hoạch, đều bị dopamine ném lên chín
tầng mây.
Ham
muốn mãnh liệt nhất chính là anh muốn có được cô, muốn ở bên cô.
Nhưng
anh không biết Hứa Tri Nhã có phải cũng thích anh giống như anh thích cô không.
Vốn
định từ từ đến, nhưng bây giờ nói đến Triệu Thành, nói đến đối tượng lý tưởng,
đầu óc nóng lên, lời cứ thế tuột ra khỏi miệng.
Anh
muốn xem phản ứng của Hứa Tri Nhã, muốn nhận được chút tín hiệu.
Trình
Liệt thấy Hứa Tri Nhã ngước mắt lên, con ngươi thon dài có bóng lá cây phản
chiếu đang lay động. Cô từ từ nở một nụ cười, thật sự là ánh mắt quyến rũ như
tơ.
Không
biết có phải thật sự quá nóng không, tai cô đều đỏ lên.
Cô
không trả lời gì cả, chỉ cười rất có ý vị.
Lời
Trình Liệt nói, nghe rất tự nhiên, anh còn cố gắng dùng vài phần giọng điệu vui
đùa để che giấu.
Mà
khi Hứa Tri Nhã và anh đối diện ánh mắt khoảnh khắc đó, giác quan thứ sáu nói
cho cô biết, lời Trình Liệt nói là lời thật lòng, anh thật sự muốn theo đuổi
cô.
Chính
là ngày hôm đó, cô xác định Trình Liệt thích cô.
Nhận xét
Đăng nhận xét