NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 10
Chương 10 (Flashback - Hồi ức)
Trình Liệt không hề vạch trần Hứa
Tri Nhã. Sau đó hai người đều đắm chìm vào bài tập. Để không bị phân tâm nữa,
Trình Liệt cố ý dịch ghế ra, giữ một khoảng cách với Hứa Tri Nhã.
Tuy rằng vì vụ rò rỉ nước mà tốn
chút thời gian, nhưng Hứa Tri Nhã vẫn làm xong bài thi vào khoảng 2 giờ rưỡi,
có điều sắc mặt cô rõ ràng không nhẹ nhõm như lần trước.
Lúc Hứa Tri Nhã đưa bài thi cho
Trình Liệt chấm, còn có chút do dự, hàng mày nhíu chặt đã bán đứng suy nghĩ của
cô. Trình Liệt nhìn ra được, cô chắc hẳn vẫn đang suy tư, chắc là có câu nào đó
làm khó cô.
Trình Liệt nói: “Có phải cảm thấy bộ
đề này khó hơn lần trước không?”
Giọng nói của anh kéo cô ra khỏi
dòng suy nghĩ giải đề, ánh mắt thoáng thả lỏng một chút, Hứa Tri Nhã đáp:
“Phong cách ra đề của bộ này có hơi đa dạng.”
Trình Liệt vừa sửa bài vừa nói: “Đây
là đề thi anh ghép lại, là đề từ khắp các nơi trên cả nước.”
Hứa Tri Nhã hiểu ra. Cô cầm ly nước
trái cây lên uống, khóe mắt lại liếc thấy Trình Liệt khác thường bắt đầu chấm
từ câu cuối cùng trở lên.
Góc nghiêng của anh đường nét rõ
ràng, là một gương mặt tuấn tú mà cương nghị. Nhưng Hứa Tri Nhã lại muốn cười.
Bởi vì anh đeo cặp kính phẳng kia,
đôi mắt đen nhánh như mực dưới tròng kính, nhưng nhìn đồ vật sẽ không cảm thấy
mờ sao? Dù sao cũng cách một lớp kính mà.
Không nghĩ ra, Hứa Tri Nhã lại bắt
đầu suy tư tại sao anh lại muốn đeo kính phẳng.
Cô nhớ có một dạo rất thịnh hành đeo
gọng kính, là các thiếu nam thiếu nữ dùng để trang trí bản thân. Chẳng lẽ Trình
Liệt cũng đi theo xu
hướng này?
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị chính
cô phủ định.
Cô nhớ lại nam sinh đứng cạnh Trình
Liệt ở quán lẩu ngày đó. Nam sinh kia tuy thấp hơn Trình Liệt một chút, nhưng
rất phù hợp với gu thẩm mỹ của đại đa số nữ sinh, da trắng, thanh tú, ăn mặc
trang điểm rất thời thượng.
Nếu nói người bạn kia của Trình Liệt
đeo một cặp kính vô dụng để làm đồ trang trí, cô sẽ cảm thấy không có vấn đề
gì, nhưng Trình Liệt rõ ràng không phải.
Cô tính toán, tính cả hôm nay, cô
tổng cộng gặp Trình Liệt ba lần. Ba lần Trình Liệt mặc quần áo đều không dính
dáng gì đến thời thượng, một chiếc áo thun hoặc sơ mi, cộng thêm một chiếc quần
dài, một đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu chính là toàn bộ trang phục của
anh.
Mặc sạch sẽ gọn gàng chính là phong
cách của Trình Liệt.
Trông anh cũng không giống người quá
để tâm đến ngoại hình, nếu không thì vừa nãy bị ướt sũng cả người chắc hẳn sẽ
rất khó chịu.
Ngay lúc Hứa Tri Nhã đang nghĩ có
nên hỏi anh không, Trình Liệt nói anh chấm xong rồi.
Bài thi một trăm điểm Hứa Tri Nhã
được 75 điểm, rất phù hợp với thành tích làng nhàng của cô. Hứa Tri Nhã cũng
rất hài lòng với số điểm này.
Sau khi Trình Liệt khoanh tròn các
câu sai, đối chiếu với giấy nháp của cô để xem các bước giải. Mỗi một câu sai
Trình Liệt đều giảng lại cho cô một lần, kèm theo kiến thức liên quan và các
dạng bài thường gặp có thể mở rộng từ đó.
Hứa Tri Nhã cũng giống như lần
trước, không hề làm cho có lệ, rất nghiêm túc, rất chăm chú nghe anh giảng bài.
Trình Liệt nhìn dáng vẻ ra vẻ nghiêm
túc, cần cù học hỏi của cô rất muốn cười, nhưng anh nhịn xuống, cố gắng nghiêm
túc bình thản giảng giải đề bài. Tuy anh không phải là giáo viên thực thụ,
nhưng vẫn nên duy trì ‘tác phong nghề nghiệp’ của mình.
Anh biết, Hứa Tri Nhã chắc hẳn đã
gặp vấn đề ở câu hỏi nhỏ cuối cùng của câu tự luận cuối cùng. Giấy nháp của cô
ở câu này cũng thể hiện phản ứng chân thật.
Nếu Hứa Tri Nhã có thể làm ra được,
Trình Liệt sẽ cảm thấy có chút thất bại và khó tin, bởi vì chính anh lúc làm
bài, hai câu hỏi đầu còn ổn, câu hỏi nhỏ cuối cùng giải nửa ngày vẫn làm sai.
Trình Liệt chú ý thấy, lúc anh giảng
câu này, Hứa Tri Nhã thật sự nghe lọt tai. Đôi mắt màu hổ phách kia của cô nhìn
chằm chằm vào bài thi, cô đang đi theo dòng suy nghĩ giải đề của anh.
Hai người ngồi rất gần, anh có thể
ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô. Anh quá quen thuộc mùi hương
này, là mùi hương của hoa nhài nở rộ mỗi độ giữa hè.
Lúc anh tắm không dùng sữa tắm hay
xà phòng thơm nhà Hứa Tri Nhã, cho nên anh ngửi thấy mùi hương của cô, đặc biệt
rõ ràng.
Cô mặc chiếc váy liền màu trắng,
khoác ngoài áo len dệt kim màu vàng nhạt. Mái tóc dài xõa sau lưng, để lộ gò má
nghiêng trắng nõn xinh đẹp.
Trình Liệt không có quá nhiều từ ngữ
để hình dung con gái, cho nên lúc nhìn thấy Hứa Tri Nhã lần đầu tiên, từ ngữ
bật ra trong đầu chính là xinh đẹp.
Anh đã gặp qua rất nhiều nữ sinh
xinh đẹp, ví dụ như minh tinh trên TV, ví dụ như hoa khôi được săn đón trong
trường. Nhưng Hứa Tri Nhã không giống họ lắm, cô chân thật hơn người trên TV,
cô thuần khiết sạch sẽ hơn những nữ sinh trang điểm tô son kia.
Lúc đó anh còn dùng từ kiêu ngạo để
hình dung Hứa Tri Nhã. Nguyên nhân rất đơn giản, đôi mắt của một người thể hiện
cảm xúc rõ nhất. Hứa Tri Nhã thoải mái đứng ở đó, lại thoải mái đánh giá anh,
không hề e ngại điều gì.
Giờ khắc này anh vẫn cảm thấy Hứa
Tri Nhã kiêu ngạo. Anh cũng cuối cùng hiểu được tại sao cô tự tin, tại sao
giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh ngẩng cao cổ.
Cô ấy thích học tập, cô ấy cũng đều
biết làm, cô ấy có vốn liếng để ưỡn ngực ngẩng đầu.
Anh không biết tại sao Hứa Tri Nhã
lại giả vờ bình thường, giấu giếm bố mẹ bạn bè. Trông cô không giống như nhất
thời nổi hứng, cũng không giống như ác ý trả thù. Cô đối với mọi thứ đều nhàn
nhạt, tựa như ngày hôm qua, cô rõ ràng đều nghe thấy hết, nhưng lại không làm
gì, không nói gì cả.
Cô có một đôi mắt trong veo thanh
khiết. Cô không phải kiêu căng ngạo mạn, mà là kiêu hãnh từ trong cốt cách. Hơn
nữa, Trình Liệt cảm thấy sự bình tĩnh của cô khiến cô trông rất dễ gần, thậm
chí có chút hoạt bát đáng yêu.
Tựa như bây giờ, cô tập trung tinh
thần nghe anh giảng giải, đôi mắt cô, thần sắc cô, những động tác nhỏ nhặt, đều
khiến Trình Liệt cảm thấy cô rất đặc biệt.
Một sự đặc biệt không thể hình dung.
Hứa Tri Nhã không hề biết tâm tư của
Trình Liệt, cô thậm chí không có thời gian ngẩng đầu nhìn Trình Liệt lấy một
cái, bởi vì câu hỏi này vừa nãy đã làm khó cô suốt hai mươi phút.
Kỳ nghỉ hè diễn ra đến bây giờ, cô
mỗi ngày đều làm các loại bài thi và bài tập, rất ít khi gặp phải câu toán học
hóc búa như vậy, có chút khơi dậy ham muốn chinh phục của cô.
Lúc Trình Liệt viết ra đáp án cuối
cùng, Hứa Tri Nhã vẫn chưa thể thoát ra khỏi câu hỏi này, cô căn bản không có
cảm giác thông suốt.
Cô nhíu mày, giọng nhàn nhạt nói:
“Để em xem lại một lần nữa.”
Cô cầm lấy đáp án của Trình Liệt đặt
trước mặt mình, đối chiếu với hình vẽ, xem lại một lượt.
Trình Liệt ngồi ở một bên, im lặng
chờ cô, đôi mắt chứa đựng ý cười nhàn nhạt. Nhìn Hứa Tri Nhã một lúc, tầm mắt
anh chuyển từ gương mặt cô sang chậu cây lưỡi hổ trên cửa sổ.
Cây lưỡi hổ xem như là loại cây
tương đối dễ nuôi trong nhà, nhưng chậu này của Hứa Tri Nhã trông trạng thái
không được tốt lắm, trên đất trong chậu còn có một lớp chất màu trắng mỏng.
Dưới chân cây lưỡi hổ chất đống một
ít sách, lớn nhỏ không đều, là những cuốn truyện cổ tích bìa đủ màu sắc, những
cuốn quen thuộc như 《Nghìn
lẻ một đêm》,
《Truyện cổ Andersen》 vân vân.
Bàn học của Hứa Tri Nhã sạch sẽ lại
cứng nhắc, không có đồ vật gì thực sự phù hợp với lứa tuổi của cô, cho nên
những cuốn truyện này có vẻ đặc biệt kỳ quặc.
Anh nhớ lần trước đặt ở chỗ này là
cuốn 《Mã Tiểu Khiêu nghịch ngợm》, bây giờ đã đổi thành những cuốn này.
Anh lại nghĩ đến chuyện Hứa Tri Nhã
hôm qua ở quán lẩu nói với hai nữ sinh kia rằng cô muốn đến thư viện, anh đoán
đây có phải là sách cô mượn từ thư viện hôm qua không.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Trình Liệt nhẹ nhàng cầm lấy cuốn 《Nghìn lẻ một đêm》 kia, lật mở trang đầu tiên, quả nhiên bên trên có đóng dấu
của thư viện.
Ở lứa tuổi của họ rất ít người thích
đọc sách thiếu nhi, Nghiêm Ái, Quý Dục Thiên, và cả những bạn bè khác Trình
Liệt quen biết, không ai lại phí thời gian xem những thứ này.
Sở thích của Hứa Tri Nhã cũng giống
như con người cô, có chút độc đáo.
Mùa mưa dầm hè này kéo dài khá lâu,
nước mưa cũng dữ dội hơn những năm trước. Mưa gió đập vào cửa kính, kêu vù vù.
Khi cơn mưa rào sắp tạnh, Hứa Tri Nhã cuối cùng cũng thoát ra khỏi câu hỏi khó
này.
Cô thả lỏng không ít, khóe mắt hơi
nhếch lên, nói: “Em xong rồi, anh giảng tiếp đi.”
Giọng nói vừa dứt, cô vừa lúc đối
diện với đôi mắt cười như không cười của Trình Liệt.
Không thể phủ nhận, Trình Liệt có
một gương mặt anh tuấn, mày kiếm mũi cao, mắt đen môi mỏng. Con người luôn yêu
thích những sự vật đẹp đẽ, Hứa Tri Nhã cũng không ngoại lệ.
Cô không biết mình bị làm sao nữa,
khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, tim như bị đập thủng một lỗ, nhịp tim chợt lỡ
một nhịp.
Hứa Tri Nhã rất nhanh sắp xếp lại
tâm trạng của mình, cũng cố tình tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Liệt.
Thời gian tiếp theo, Hứa Tri Nhã rất
khó nghe lọt tai được những lời giảng nữa. Đây là tình huống cô chưa từng gặp
phải.
Sự chú ý của cô đều đặt cả vào giọng
nói của Trình Liệt. Giọng anh trời sinh đã quyến rũ, trầm thấp từ tính, khi nói
chậm lại mang đến cho người ta cảm giác bình thản, vững vàng đáng tin cậy.
Giây phút buổi học thêm bốn giờ
chiều kết thúc, Hứa Tri Nhã nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay sau đó tim cô lại bị
Trình Liệt treo lên.
Trình Liệt thu dọn đồ đạc chuẩn bị
đi. Khi đi đến cửa phòng ngủ anh đột nhiên dừng lại, xoay người gọi cô.
“Bạn học Hứa.”
Hứa Tri Nhã cảm thấy cách xưng hô
này thật kỳ quặc, nhưng cô vẫn quay đầu lại đáp một tiếng, “Ừm?”
Trình Liệt lại dùng ánh mắt cười như
không cười kia nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai có muốn thử làm đề Olympic
Toán không?”
Olympic Toán.
Giác quan thứ sáu của Hứa Tri Nhã
hoạt động với tốc độ cao. Cô nheo mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại phải làm
đề Olympic Toán?”
Trình Liệt vẫn không định vạch trần
cô, nói: “Thành tích trước kia của em không tồi, anh nghĩ nền tảng là tốt. Làm
đề Olympic Toán có thể mở rộng tư duy giải đề. Qua hai lần học thêm này, anh
cảm thấy đôi khi tư duy của em có chút vấn đề.”
Hứa Tri Nhã khẽ nhướng mày, cô không
hỏi tới cùng nữa, cô nói: “Vậy cứ theo sắp xếp của anh đi thôi, anh không phải
nói anh có phương pháp riêng của mình sao?”
“Ừm, được. Vậy… anh đi đây.”
“Ừm.”
Hứa Tri Nhã cụp mắt nhìn tờ giấy
nháp trong tay, cân nhắc lời Trình Liệt nói, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện
khác.
Cô xoay người ra khỏi phòng, Trình
Liệt đang ở chỗ huyền quan đổi giày.
Hứa Tri Nhã nhắc nhở: “Ô của anh,
đừng quên nữa đấy.”
Trình Liệt buộc xong dây giày thể
thao, đứng dậy, cầm lấy chiếc ô trên tủ giày, huơ huơ về phía Hứa Tri Nhã, tỏ ý
cảm ơn đã nhắc nhở.
Trình Liệt vừa đi, căn phòng này
dường như lập tức trống rỗng.
Hứa Tri Nhã quay lại phòng ngủ. Cô
đóng cửa phòng lại, nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, trong lòng không hiểu sao lại
dâng lên cảm giác mất mát.
Trình Liệt chỉ để lại một chiếc cốc
thủy tinh đã uống hết nước trái cây, mấy tờ giấy phủ đầy chữ viết của anh.
Cô thực ra rất bài xích việc một
người xa lạ cứ thế xông vào thế giới của mình. Lần trước Trình Liệt đến cô đã
không thích lắm rồi, không thích bàn học bị chiếm một nửa, không thích có người
ngồi trên ghế trong phòng mình, không thích nơi này từng có bóng dáng người lạ
xuất hiện.
Nhưng vì Trình Liệt là người quy củ,
nói tương đối ít, lại rất thông minh, cảm giác bài xích của cô đã giảm đi một
nửa.
Cô và Trình Liệt cũng chỉ mới tiếp
xúc vài lần, nhưng anh dường như đã bắt đầu trở nên không thể bỏ qua.
Hứa Tri Nhã xếp chồng bài thi và
giấy nháp lại với nhau. Cô định cất vào ngăn kéo, nhưng lại nghĩ đến lời Trình
Liệt nói về Olympic Toán cấp ba.
Cô ngồi xuống bàn học, cẩn thận xem
xét những câu sai của mình. Cô ngồi rất lâu, lâu đến mức cô trăm phần trăm chắc
chắn, Trình Liệt chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó.
~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~
Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)
Số tài khoản: 0336524731
Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI
Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét