NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 9

 


Chương 9 (Flashback - Hồi ức)

Lúc Hứa Chí Tiêu dẫn nhân viên ban quản lý về, trên ban công đã tích một ít nước. Trong chậu đặt một chiếc thau nhựa, đồng thời, trên mặt đất còn có vài chiếc chậu rửa mặt đã đầy nước.

Hứa Tri Nhã đã tắm rửa xong. Cô nói với Hứa Chí Tiêu: “Là Trình Liệt đặt đấy ạ, anh ấy nói hứng ít nước, có thể dùng để tưới hoa rửa rau, như vậy đỡ lãng phí hơn.”

Hứa Chí Tiêu rất ngạc nhiên, cười nói: “Tốt quá tốt quá, người đâu rồi?”

“Anh ấy bị ướt, đang tắm ạ. Con lấy một bộ quần áo của bố cho anh ấy rồi, là bộ mới kia.”

“Ồ, không sao, nên làm mà.”

Hứa Chí Tiêu dẫn nhân viên ban quản lý lên xem xét. Hứa Tri Nhã nghe tình hình một lúc, cũng gần giống như những gì Trình Liệt nói với cô.

Thời gian dài, vòi nước bị lỏng, không chịu nổi áp lực nước, bung ra một cái, nước liền như điên cuồng mà phun ra. Tình huống này, vòi nước cũ đã vô dụng, vặn lên cũng vô ích. Phải đổi cái mới, tự mình không làm được thì phải tìm người chuyên nghiệp đến làm.

Anh ấy còn nói gì nữa nhỉ?

Đúng rồi, anh ấy còn nói có thể dùng băng dính chống thấm màu trắng quấn vài vòng. Loại ống nước lắp đặt bên ngoài này, lâu ngày mưa gió dễ bị lỏng, vỡ ra, mùa đông phải chú ý chống đông.

Những lời này là lúc nãy Hứa Tri Nhã thay quần áo xong đi ra, bảo anh đi tắm thì anh nói.

Nghe có vẻ, kinh nghiệm của anh rất phong phú.

Hứa Tri Nhã hỏi anh làm sao biết rõ như vậy?

Anh ấy lại nói thế nào nhỉ?

Anh tháo kính xuống, lau mặt, cười nói: “Nhà anh cũng có vòi nước lắp bên ngoài, trước kia hay bị hỏng, hỏng nhiều lần thì sẽ biết thôi.”

Hứa Tri Nhã cảm thấy anh hẳn là người rất có kinh nghiệm sống, ít nhất là hơn cô, cũng hơn cả Hứa Chí Tiêu.

Hứa Chí Tiêu là người không hiểu biết gì về cuộc sống lắm, không biết giặt quần áo, không biết nấu cơm, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều không cần ông bận tâm. Ông chỉ lo công việc của mình, nuôi Vu Diễm Mai không đi làm và cô còn đang đi học.

Vu Diễm Mai đối với những chuyện này cũng không quan tâm. Hứa Tri Nhã cảm thấy Vu Diễm Mai đã minh họa rất tốt thế nào gọi là bà chủ gia đình. Bà chìm đắm trong việc nghiên cứu thực đơn, chìm đắm trong các loại khóa học bổ sung kiến thức đời sống bên ngoài, thích quán xuyến việc nhà. Giống như hôm nay vòi nước bị vỡ thế này, Vu Diễm Mai chắc chắn có thể giải quyết rất tốt.

Hai vợ chồng này, rất xứng đôi.

Hứa Chí Tiêu và nhân viên ban quản lý hai người đang nghiên cứu ngoài ban công. Hứa Tri Nhã nhìn hai lần rồi về phòng mình.

Trên bàn học đặt cặp kính của Trình Liệt, những giọt nước trên đó anh còn chưa kịp lau đi.

Hứa Tri Nhã cầm bút lên tiếp tục làm bài thi của mình, nhưng ánh mắt luôn bị cặp kính này hấp dẫn. Loay hoay một lúc, cô cầm lấy cặp kính của Trình Liệt.

Đây là một cặp kính kiểu dáng không mới lắm. Trong ấn tượng của cô, hình như loại kính gọng bạc mảnh này chỉ có người lớn tuổi mới đeo. Rất kỳ lạ, Trình Liệt đeo lên lại khá đẹp.

Hứa Tri Nhã rút một tờ giấy ăn, cẩn thận lau tròng kính.

Ngay sau đó, cô phát hiện ra một việc, hoặc nói đúng hơn là một bí mật.

Cặp kính này của Trình Liệt là kính phẳng, không hề có độ.

……

Hứa Chí Tiêu đóng van tổng, trong nhà không có nước. May mà trong nhà có hai bình giữ nhiệt đựng nước ấm, đây là thứ Vu Diễm Mai ngày nào cũng chuẩn bị.

Lúc Hứa Tri Nhã tắm đã đổ non nửa bình nước ấm. Cô không bị ướt nhiều như Trình Liệt, tóc dùng máy sấy thổi một lúc là khô. Thực ra cô cũng sợ Trình Liệt không đủ dùng, nên chỉ đổ một ít.

Phòng vệ sinh nhà Hứa Tri Nhã rất rộng rãi, quét dọn không một hạt bụi, ngay cả góc tường cũng sạch bóng.

Trên bệ rửa mặt chỉ có một cốc đựng bàn chải đánh răng, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đều là đồ đơn. Đây là căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, phòng ngủ chính chắc hẳn còn có một phòng vệ sinh nữa.

Cho nên đây có thể là đồ của Hứa Tri Nhã, nhưng chiếc cốc đựng bàn chải đánh răng màu đen trông thật sự có chút nặng nề và kỳ dị.

Sau khi Trình Liệt cởi bỏ quần áo ướt sũng, đặt chiếc khăn mặt mới Hứa Tri Nhã đưa cho vào nước ấm ngâm một chút. Cũng không phải nói là muốn ngâm cho trôi đi vết bẩn gì, chỉ đơn thuần là làm ướt nó thôi.

Anh không quá chú trọng những thứ này, huống chi bây giờ tình huống đặc thù.

Cái lợi của mùa hè chắc là tắm rửa tương đối tiện lợi, tùy tiện lau vài cái là gần như xong.

Quần áo Hứa Tri Nhã đưa cho anh là một chiếc áo thun trắng và quần short thể thao màu đen. Cô nói là mới mua, nhưng kiểu dáng tương đối trẻ trung, nên bố cô không thích lắm.

Tắm rửa xong, Trình Liệt cầm lấy quần áo bẩn đã thay ra khỏi phòng vệ sinh.

Anh đang định tìm Hứa Tri Nhã, mà cô chắc đã nghe thấy tiếng mở cửa, rất nhanh từ phòng mình đi ra.

Trình Liệt chỉ vào quần áo bẩn nói: “Có túi không, anh đựng mang về giặt.”

Hứa Tri Nhã nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhìn một lúc lâu khóe miệng cô nhếch lên nụ cười như có như không, nói: “Hay là anh cứ giặt rồi phơi ở đây đi, ngày mai anh không phải còn đến nữa sao?”

“Như vậy có chút không hay lắm.”

“Không sao đâu, nước giặt ở ngay cạnh máy giặt ấy, anh muốn dùng máy giặt hay giặt tay?”

Trình Liệt cân nhắc một lúc, nói: “Anh giặt tay đi.”

Hứa Tri Nhã nói: “Giặt xong phơi ngoài ban công là được, em nghĩ ngày mai chắc là khô thôi.”

“Được.”

Hứa Tri Nhã sợ anh quá câu nệ, liền đứng ở cửa phòng vệ sinh đợi anh giặt xong, cô có thể giúp anh phơi quần áo.

Vì thế bóng dáng Trình Liệt đứng trước bồn rửa tay cứ thế lọt vào mắt cô.

Hôm nay, hôm qua, và cả lần đầu tiên gặp anh, anh đều mặc quần dài. Dù là quần dài cũng khó che giấu được đôi chân cao ráo, rắn chắc của anh.

Bây giờ thay quần short thể thao, bắp chân rắn chắc mạnh mẽ lộ ra trước mắt. Lông chân của con trai luôn đậm và dài hơn con gái.

Có điều Hứa Tri Nhã không biết thưởng thức lắm. Trước kia cô đi trên đường, nhìn thấy mấy chú mấy bác mặc quần đùi, lộ bắp chân, luôn cảm thấy kiểu này một chút cũng không hợp gu thẩm mỹ của cô.

Cô cũng giống như phần lớn các nữ sinh khác, thích những nam sinh da trắng một chút, thanh tú một chút.

Nhưng Trình Liệt lại một lần nữa đảo lộn gu thẩm mỹ của cô. Trình Liệt cũng rất sạch sẽ, nhưng không phải kiểu sạch sẽ của mấy anh chàng bơ sữa, mà là kiểu sạch sẽ mang hơi thở của cuộc sống.

Trong nhận thức của Hứa Tri Nhã, con trai chắc hẳn không quá giỏi việc nhà, nhưng Trình Liệt trước mắt giặt quần áo lại rất thuận tay, không phải kiểu làm cho có lệ, giả vờ giả vịt, mà là thật sự biết cách giặt.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh ngoài việc làm gia sư còn kiêm thêm công việc vận chuyển, chắc hẳn là người rất biết quán xuyến cuộc sống.

Nhưng cặp kính phẳng kia lại là vì sao? Anh rõ ràng không bị cận thị.

Trong lúc Hứa Tri Nhã đang chìm vào suy tư, Trình Liệt đã giặt xong.

Hứa Tri Nhã hoàn hồn lại, nói: “Em có thể giúp anh treo lên, đưa cho em đi.”

Trình Liệt từ chối. Hứa Tri Nhã cũng không kiên trì nữa, cùng anh đi ra ban công, hạ giàn phơi xuống.

Phía trên còn treo rất nhiều quần áo, duy chỉ không có bộ đồ ngày hôm qua của Hứa Tri Nhã.

Phơi xong, quay lại phòng ngủ của Hứa Tri Nhã, Trình Liệt rất tự nhiên cầm lấy túi thuốc trên bàn học.

Anh nói: “Anh bôi giúp em nhé, cũng đừng chạm vào nước nữa.”

Hứa Tri Nhã cười một cái, “Em sẽ cẩn thận.”

Lần này Trình Liệt càng thêm thành thục, sát trùng, bôi thuốc, quấn băng gạc, liền mạch lưu loát.

Lúc thu dọn rác y tế, Trình Liệt hỏi: “Vết cà phê trên quần áo em hôm qua có phải giặt không sạch không?”

“Không dễ giặt, vứt rồi.” Cô trả lời dứt khoát.

Trình Liệt: “Vậy…”

Như thể biết anh định nói gì, Hứa Tri Nhã cắt ngang: “Không sao đâu, chỉ là một bộ quần áo thôi mà, bạn anh cũng không cố ý, vốn dĩ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.”

Trình Liệt nhìn cô, khóe miệng từ từ cong lên, nói: “Bố mẹ em không nói gì em à? Còn cả tay em nữa.”

“Họ không để tâm, nên không sao cả.”

Cô rất bình tĩnh, như thể đang nói thời tiết hôm nay không tồi.

Nhưng nụ cười của Trình Liệt khựng lại một chút. Anh cảm thấy mình có lẽ đã nói một câu không quá thỏa đáng, đang nghĩ cách cứu vãn thì lại thấy Hứa Tri Nhã nhìn anh cười.

Hình như hôm nay cô vẫn luôn cười với anh.

Nhưng nụ cười của cô lại khiến Trình Liệt cảm thấy lời anh nói ban nãy chắc là không quá đáng lắm.

Phối hợp theo, anh hỏi lần thứ hai trong ngày hôm nay: “Cười gì thế?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy anh là người khá tốt. Thầy Trình, tiếp tục làm bài nhé? Em muốn đuổi kịp một chút, em vẫn có thể làm xong trước 2 giờ rưỡi.”

Trình Liệt không nói gì thêm nữa, gật đầu, bảo cô làm bài.

Hứa Tri Nhã nhập tâm rất nhanh. Khi cô tập trung, cả người trông rất lạnh lùng, trong mắt có một tia sáng chuẩn xác, giống như đang săn mồi.

Cũng không biết là vì tình tiết bất ngờ ban nãy khiến anh phân tâm, hay là lời nói của Hứa Tri Nhã khiến anh không nhịn được nghĩ nhiều, không hiểu sao, Trình Liệt rất khó tĩnh tâm để làm bài tập.

Dừng lại ở một công thức suốt mười lăm phút, vẫn chưa có bước tiếp theo.

Trên giường Hứa Tri Nhã đặt một chiếc quạt bàn, bật số một, gió không lớn, trong tiết trời mưa dầm se lạnh này lại vừa đúng lúc.

Sau khi cô tắm rửa xong đã thay một chiếc váy khác, là một chiếc váy vải lanh màu trắng, vạt váy mềm mại mà thon dài, theo gió quạt phe phẩy.

Giống như đám mây trắng cuộn tròn, thỉnh thoảng lại cọ vào bắp chân Trình Liệt.

Đến lần thứ hai mươi, Trình Liệt khẽ hít vào một hơi, anh liếm môi, buông bút, nói: “Nhà em có tiện hút thuốc không?”

Hứa Tri Nhã khó hiểu ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tri Nhã phản ứng lại, nói: “Mẹ em không thích mùi thuốc lá lắm, anh muốn hút thì có thể ra ngoài hiên bên kia.”

“Ừm, được.”

Trình Liệt lấy từ cặp sách ra một bao thuốc và bật lửa. Anh không mang cả bao đi, chỉ rút một điếu thuốc ra từ hộp.

Sau khi Trình Liệt đi rồi, Hứa Tri Nhã liếc mắt nhìn nhãn hiệu bao thuốc. Cô không rành về thuốc lá, nhưng nhớ kỹ nhãn hiệu này.

Hồng Tháp Sơn.

……

Ngày hôm đó, Trình Liệt cũng phát hiện ra bí mật của Hứa Tri Nhã.

Anh đoán Hứa Tri Nhã chắc cũng không thích mùi thuốc lá lắm, đại đa số nữ sinh chắc đều không thích, cho nên hút xong anh còn xuống lầu đứng một lúc cho bay bớt mùi.

Quay lại nhà cô, là Hứa Chí Tiêu mở cửa, vừa lúc ông tiễn nhân viên ban quản lý đi, vòi nước đã sửa xong rồi.

Trình Liệt sợ làm phiền đến Hứa Tri Nhã, cố ý bước chân nhẹ nhàng.

Khi đi đến phía sau lưng cô, Hứa Tri Nhã vừa lúc đang làm câu tự luận cuối cùng.

Trình Liệt không hề nói với cô đây là một tờ đề thi anh tự biên soạn, các câu hỏi đều lấy từ những nguồn khác nhau rồi in ra. Hai câu tự luận cuối cùng anh cố ý chọn loại có độ khó rất cao.

Lúc anh tự mình làm cũng tốn không ít thời gian, hơn nữa hôm nay còn phải giảng giải cho cô, cho nên ấn tượng về những câu hỏi này đặc biệt sâu sắc.

Anh cứ thế trơ mắt nhìn Hứa Tri Nhã ở trước đáp án sắp ra đến nơi lại rẽ sang một hướng khác. Để có thể rẽ một cách hoàn hảo, cô còn suy nghĩ một lúc.

Anh xem như đã hiểu rõ. Hứa Tri Nhã thông minh hơn anh tưởng rất nhiều, cũng không hổ danh từng là hạng 46 toàn thành phố.

Trình Liệt đứng ở phía sau, cong môi, nhỏ giọng cười một lúc lâu.








~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~

Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)

Số tài khoản: 0336524731

Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI


Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 1

DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 55

DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 2