NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 4
Chương 4 (Flashback - Hồi ức)
Sau khi đưa ô cho Trình Liệt xong,
Hứa Tri Nhã về đến nhà. Vu Diễm Mai đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Dù thiếu Hứa Chí Tiêu, nhưng khẩu phần bữa tối vẫn không hề giảm đi.
Trên kệ bếp bằng đá lưu ly đang mở
một cuốn sách về ẩm thực lành mạnh. Vu Diễm Mai răm rắp làm theo thực đơn trên
sách, thái thái cắt cắt.
Hứa Tri Nhã thay dép lê, vào phòng
mình.
Hai chiếc ghế ở bàn học không hiểu
sao lại khiến căn phòng này thêm phần xa lạ, đó là dấu vết của người khác.
Cô thu dọn chiếc ghế đẩu, đặt lại
vào chỗ cũ.
Nhưng như vậy vẫn không thể xóa hết
dấu vết. Tờ đáp án Trình Liệt viết vẫn nằm trên mặt bàn, tờ đề thi anh mang đến
cho cô cũng nghiêng ở một bên.
Nét chữ của Trình Liệt cứng cáp,
mạnh mẽ, mang theo ý vị của cơn gió mạnh mới biết cỏ cứng, là người viết chữ
đẹp nhất trong số các nam sinh mà Hứa Tri Nhã từng gặp.
Cách giải câu hỏi lớn cuối cùng mạch
lạc, anh viết hết cả một tờ giấy A4, trình tự rõ ràng, tư duy độc đáo. Ngay cả
khi giảng giải cho cô cũng như vậy, thậm chí còn tách riêng một số kiến thức ra
để củng cố cho cô, sợ cô học sinh trung bình này không hiểu.
Hứa Tri Nhã cầm lấy tờ giấy đó, đọc
lại cách giải thứ hai từ đầu đến cuối một lần nữa.
Rất thú vị.
Xem xong, cô kẹp tờ đáp án vào bài
thi, gấp bài thi lại, vuốt phẳng, đặt cùng với bài thi cuối kỳ của mình vào
ngăn kéo bên trái.
Hứa Tri Nhã lại lấy cuốn Mã Tiểu
Khiêu kia ra, kẹp một chiếc thẻ đánh dấu sách vào, gấp sách lại đặt dưới gối.
Trước bữa cơm tối, cô một mình ở
trong phòng làm nửa bộ đề thi thử tiếng Anh.
Vu Diễm Mai theo lệ thường, chuẩn bị
ba món mặn một món canh. Hầu như trước mỗi bữa ăn bà đều nói một câu về quy tắc
ăn bao nhiêu, không được ăn quá ít cũng không được ăn quá nhiều.
Thiếu Hứa Chí Tiêu, không khí trên
bàn cơm càng thêm lạnh lẽo. Hứa Tri Nhã không thích nói chuyện, Vu Diễm Mai nói
chuyện lại luôn có quy củ, chỉ có đồ ăn là nóng hổi.
Vu Diễm Mai vốn không có ý định trò
chuyện phiếm với Hứa Tri Nhã, nhưng như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà ngước
mắt lên, nói như làm theo thủ tục: “Thủ tục chuyển trường đều làm gần xong rồi,
nhưng hiệu trưởng trường Trung học Hằng Khang yêu cầu phỏng vấn học sinh. Vừa
nãy họ đã gọi điện đến, thời gian định vào thứ Hai tuần sau nữa.”
“Vâng.”
“Tốn rất nhiều công sức mới làm
được, con chuẩn bị cho tốt vào.”
Hứa Tri Nhã ăn xong miếng cơm cuối
cùng, gật gật đầu.
Nhìn thấy Hứa Tri Nhã ăn cơm theo
đúng quy tắc bà đặt ra, bà sẽ cảm thấy hài lòng, nhưng đối với thái độ không
nóng không lạnh của Hứa Tri Nhã, Vu Diễm Mai trước giờ không có ý kiến gì.
……
Tám giờ tối, Vu Diễm Mai mang cho
Hứa Tri Nhã một ly sữa bò nóng. Giống như tối hôm qua, bà dặn cô mười giờ tắt
đèn đi ngủ.
Sau đó Vu Diễm Mai ra khỏi nhà. Hứa
Tri Nhã nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa. Cô không biết Vu Diễm Mai ra ngoài
làm gì, bà cũng chưa bao giờ nói với cô.
Hứa Tri Nhã đoán, Vu Diễm Mai chắc
là đi mua len sợi màu đen trên phố. Cuộn len trong túi trước đó hình như bà đã
đan xong rồi.
Hứa Tri Nhã làm xong nửa bộ đề thi
tiếng Anh còn lại. Cũng giống như tối hôm qua, khi sữa bò nguội đi, cô đổ vào
chậu cây lưỡi hổ.
Cô khẽ gảy lá cây lưỡi hổ, ánh mắt
có chút đồng cảm.
Dưới lầu truyền đến tiếng trẻ con nô
đùa. Hứa Tri Nhã bị thu hút, tay chống lên bàn học, không nhịn được nhìn xuống
dưới thêm vài lần.
Hai cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang
thi đấu thẻ bài trên sân khấu ở vườn hoa tiểu khu, dùng miệng mô phỏng tiếng
tấn công.
Một cậu bé nói: “Của tớ là Lưu Bang,
sức tấn công 88 điểm, Hạng Vũ của cậu chỉ có 80 điểm, cậu căn bản không đánh
lại tớ!”
Cậu bé kia nói: “Nhưng tớ có bản Gia
Cát Lượng lấp lánh, 90 điểm công kích, cậu còn chẳng có lấy một tấm lấp lánh
nào.”
Hứa Tri Nhã dựa vào bàn học nghe một
lúc lâu. Kết quả cuối cùng là người giữ thẻ lấp lánh thắng. Người thua cũng
không tức giận sôi máu, hẹn ngày mai tái đấu. Tiếng cha mẹ gọi về nhà một lúc
một cao, cứ thế tan cuộc.
Thu dọn thẻ bài.
Hứa Tri Nhã hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ
ra đây là trò chơi hồi tiểu học mình thích làm.
Cũng không biết là bị hai cậu bé kia
lây nhiễm, hay là bị việc thu thập thẻ bài hấp dẫn trở lại, sau khi Hứa Tri Nhã
rửa sạch cốc thủy tinh liền xuống lầu.
Hôm qua lúc cô mua giấy bút có mơ hồ
nhìn thấy tầng dưới cùng của cửa hàng tiện lợi kia có bán mì gói ăn liền.
Mưa tạnh đã mấy tiếng đồng hồ, mặt
đường không còn ẩm ướt như vậy nữa. Nước mưa đã cuốn trôi bụi bặm và sự oi bức
của thành phố, nhiệt độ mùa hè cũng bị rửa trôi đi, nhiệt độ không khí dễ chịu,
không khí trong lành, mang hương vị của núi rừng sau cơn mưa mới.
Cửa hàng tiện lợi kia ở bên kia
đường. Hứa Tri Nhã đợi đèn xanh, lúc nhàm chán nhìn quanh, lại thấy tiệm hoa
mới mở kia đang dọn hoa vào.
Cô nhớ quy mô của tiệm hoa đó không
lớn lắm, không ngờ lại nhập nhiều hàng như vậy.
Đèn xanh sáng lên, hòa vào dòng người
thưa thớt, cô đi về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ kia.
Tìm một vòng, quả nhiên ở hàng dưới
cùng có mì gói ăn liền. Chủ cửa hàng chắc không nhập nhiều lắm, trên kệ cũng
chỉ bày khoảng hơn mười gói.
Hứa Tri Nhã sờ sờ gói mì, xác định
có tặng kèm thẻ bài rồi mới cầm lấy ba gói.
Cô nhớ hồi trước chỉ 5 hào một gói,
giờ đã tăng lên một tệ một gói rồi.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô ngồi
xuống chiếc ghế dài dưới mái hiên. Chiếc bàn màu xanh nhạt liền với ghế dài,
trên mặt bàn in hình một loại đồ uống trái cây của hãng thẻ bài nào đó.
Chắc là vì cũng ít có người ngồi đây
ăn uống gì, nên chủ cửa hàng tiện lợi chỉ mua hai bộ bàn ghế đặt ở cửa.
Ghế đã khô, Hứa Tri Nhã ngồi xuống
một bên. Trước khi mở gói mì ăn liền, cô cẩn thận đọc qua phần quy tắc hoạt
động của thẻ bài in sau túi đóng gói.
Cuối cùng phát hiện, cô không hiểu
quy tắc hoạt động này, bản thân cũng không có hứng thú tham gia rút thăm trúng
thưởng.
Cô mở hết cả ba gói một lượt, lấy
thẻ bài ra, có chút thất vọng.
Ba tấm mà lại có hai tấm trùng nhau,
một tấm là Bàng Thống, hai tấm đều là Trương Phi. Điểm công kích còn không cao
bằng Hạng Vũ của hai cậu bé kia.
Hứa Tri Nhã bày ba tấm thẻ bài lên
bàn, vừa nhìn vừa nhai mì ăn liền.
Thẻ bài phiên bản mới bây giờ so với
hồi nhỏ vẫn khác rất nhiều. Chất lượng không nghi ngờ gì là tốt hơn trước,
nhưng tấm thẻ nhỏ bé thật sự không có cảm giác tồn tại. Cô nhớ rõ ràng thẻ bài
hồi nhỏ rất to.
Khi đó các bạn nam trong lớp cứ tan
học là lại lôi thẻ bài ra thi đấu. Nữ sinh nào ăn mì ăn liền mà được thẻ bài
hiếm, bọn họ liền quấn lấy cô bé đó, đủ kiểu lấy lòng nịnh nọt.
Hứa Tri Nhã cũng từng sưu tầm, lúc đó hình như đang thịnh hành nhân vật trong
Thủy Hử Truyện. Tuy không sưu tập đủ hết các nhân vật, nhưng đó quả thật là ký
ức đẹp đẽ hiếm hoi của tuổi thơ.
Đang nhìn phần giới thiệu nhân vật ở
mặt sau thẻ bài, cùng với một tiếng ‘meo’, bên cạnh bắp chân cô bỗng nhiên mềm
mại cọ vào.
Một con mèo hoang đen trắng xen kẽ
đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, thử dùng đầu cọ cọ vào bắp chân cô.
Tuy nói là mèo hoang, nhưng trông nó
không đến nỗi gầy trơ xương xác xơ.
Hứa Tri Nhã bẻ một mẩu mì ăn liền
huơ huơ trước mắt nó, “Muốn ăn không?”
“Meo~” Mèo con nhiệt tình đáp lại.
Cô đặt mẩu mì ăn liền xuống đất, mèo
con ngửi ngửi rồi rắc rắc ăn ngon lành.
Hứa Tri Nhã nhìn nó một lúc, ánh mắt
giống như lúc nhìn cây lưỡi hổ.
Cô lại cho nó ăn thêm một miếng, lẩm
bẩm nói: “Ăn xong rồi thì đi đi, đừng có đi theo tôi, đi theo tôi không có quả
ngon mà ăn đâu.”
Con mèo nhỏ nhìn cô vài lần, quả
nhiên đúng như lời cô nói, ăn no liền bỏ đi, căn bản không cho người ta cơ hội
thân cận.
Hứa Tri Nhã thu hồi ánh mắt, tiếp
tục nhai mì ăn liền. Cô phải ăn hết hai gói còn lại rồi mới về.
Trình Liệt thanh toán xong cho bà
chủ từ tiệm hoa đi ra, định sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chai nước. Vừa
mới bước chân ra đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Thiếu nữ mua ba gói mì ăn liền, so
với việc ăn thứ đó, cô dường như hứng thú hơn với quà tặng kèm. Giống như một
đứa trẻ, có lẽ vì món quà tặng bên trong không phải thứ cô muốn, cô thất vọng
lắc đầu, sau đó mặt không biểu cảm bắt đầu ăn mì ăn liền.
Dù ăn không hết ba gói, nhưng vẫn cố
gắng ăn.
Lúc cúi người cho mèo ăn còn nói
chuyện với mèo con, nói gì đó anh không nghe rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt cô tràn
đầy sự đồng cảm và xa cách đối với con mèo.
Mèo hoang chính là có đặc tính như
vậy, lúc xin ăn có con sẽ hạ mình cọ người, một khi ăn no thì lục thân không
nhận, mắt mèo chỉ còn lại sự đề phòng, sau đó hòa vào bóng đêm, không hề quay
đầu lại.
Chúng nó đã không còn tin người, dù
không thể không dựa vào con người để sinh tồn.
Thiếu nữ cũng không hề để ý, tiếp
tục ăn mì ăn liền của mình, nuốt không trôi cũng phải ăn.
Nếu đổi lại là người khác, Trình
Liệt có lẽ chỉ vội vàng liếc mắt một cái rồi đi, nhưng cô gái trước mắt lại là
học sinh anh phụ trách dạy kèm hôm nay.
Một học sinh thông minh, có hứng thú
với việc học, nhưng thành tích thi cử lại tầm thường vô vị.
Một học sinh trong sáng, tự tin,
nhưng lại mang ý vị tiêu cực kỳ lạ.
Một học sinh vào giờ khắc này, không
hiểu sao lại có chút đáng yêu.
Trình Liệt thu lại ánh mắt, đi về
phía cửa hàng tiện lợi.
Hứa Tri Nhã ăn rất chuyên tâm, không
chú ý đến Trình Liệt cách đó không xa, mãi cho đến khi anh càng đi càng gần,
loáng thoáng, cô cảm thấy người trước mắt này hình như có chút quen thuộc.
Giữa cửa hàng tiện lợi và tiệm hoa
cách mấy cửa hàng, đều là những cửa hàng kinh doanh không nổi đã dỡ bỏ, đoạn
đường này không có ánh đèn. Dựa vào ánh đèn đường và ánh sáng hắt ra từ các cửa
hàng khác, đường nét của anh mới được phác họa trong bóng đêm.
Anh đi vào trước cửa hàng tiện lợi,
có ánh sáng, cả khuôn mặt anh liền trở nên rõ ràng. Mũi cao mắt sâu, góc cạnh
rõ ràng. Khác với buổi chiều là anh không đeo cặp kính gọng bạc mảnh kia.
Không đeo kính, trông anh thêm vài
phần trẻ trung, phóng khoáng.
Động tác nhai của Hứa Tri Nhã chậm
lại, sắc mặt cô không có biến động lớn, chỉ là đôi mắt thon dài xinh đẹp kia
ánh lên một tia kinh ngạc.
Cô không ngờ thầy gia sư của mình
còn ở khu này, nhưng biết đâu anh lại sống ở khu này thì sao.
Trình Liệt không hề giả vờ không
quen biết cô, ngược lại còn gật đầu với cô, xem như chào hỏi.
Bởi vì anh chủ động chào hỏi trước,
nên Hứa Tri Nhã đáp lễ lại anh bằng một nụ cười khách khí.
Không có nói chuyện, anh vào cửa
hàng tiện lợi.
Hứa Tri Nhã tiếp tục ăn mì gói của
mình.
Nhưng khi hoàn hồn lại, bên cạnh
khuỷu tay cô đã có thêm một chai nước khoáng. Theo chai nước nhìn lên, Trình
Liệt đang đứng bên cạnh cô, trong tay còn cầm một chai nước khác.
Anh chắc là khát thật, một hơi uống
hết non nửa chai. Giống như lúc anh hút thuốc, yết hầu chuyển động lên xuống
rất có hương vị.
Trình Liệt uống xong, ánh mắt dừng
lại trên chai nước đưa cho cô, nói: “Mì ăn liền khô lắm, uống nước đi. Ở đây
cũng không có nước nóng, chỉ có nước nhiệt độ thường thôi.”
Hứa Tri Nhã ngẩn người một chút,
ngay sau đó bật cười. Lúc cô cười lên đôi mắt sẽ cong cong, giống mắt hồ ly, vẻ
lạnh lùng hay nụ cười đều mang một phong tình riêng.
Cô nói: “Cảm ơn.”
Trình Liệt khẽ cong môi, nụ cười
nhạt mà thoáng qua. Anh không có ý định nói chuyện nhiều với cô, nhìn về phía
xa, nói: “Đi đây.”
Anh hạ giọng rất thấp, giống như đêm
hè ẩm ướt này, gió mát thổi nhẹ, giọng nói trầm thấp ấm áp của anh, là một
thanh âm rất dễ nghe.
Hứa Tri Nhã không biết nên nói gì,
gật đầu, nói: “Được.”
Để tỏ lòng cảm ơn chai nước này, cô
ngồi yên tại chỗ, dùng mắt dõi theo anh một đoạn đường.
Sau đó Hứa Tri Nhã phát hiện Trình
Liệt lên một chiếc Minibus màu bạc, chiếc Minibus đó chính là chiếc xe vừa mới
giao hàng cho tiệm hoa.
Từ đó cô suy ra được hai thông tin:
một là Trình Liệt ngoài việc làm gia sư còn kiêm thêm việc vận chuyển, hai là
anh có thể đang khá thiếu tiền.
Xe của Trình Liệt rất nhanh biến mất
ở khúc quanh.
Hứa Tri Nhã vặn mở chai nước này, uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua, ở chỗ này, có người đã gọi tên anh.
~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~
Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)
Số tài khoản: 0336524731
Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI
Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét