NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 5
Chương 5 (Flashback - Hồi ức)
Buổi tối hôm đó, chai nước này rất
nhanh bị Hứa Tri Nhã quên đi. Trình Liệt đối với cô mà nói chỉ là một người sẽ
rất nhanh chóng rời khỏi cuộc sống của cô, kiểu người vội vàng đến rồi lại vội
vàng đi.
Nhưng dường như kể từ khoảnh khắc
anh bước vào tầm mắt cô, sự tồn tại của anh bắt đầu trở nên không thể bỏ qua.
Tối thứ Năm, Hứa Tri Nhã nhận được
điện thoại của Trần Mân. Trần Mân và Dương Thiến Vân hẹn cô ngày mai đi ăn cơm.
Trần Mân ở đầu dây bên kia ngập
ngừng một lúc rồi nói: “Có chút chuyện muốn nói trực tiếp với cậu. Cậu cũng sắp
chuyển trường rồi, ra ngoài ăn bữa cơm đi.”
Hứa Tri Nhã nghĩ nghĩ về lịch trình
ngày thứ Sáu. Cô có hai bộ đề thi thử tiếng Anh, ba bộ đề thi cuối kỳ Toán Lý
Hóa lớp 11 của thành phố Giang, cùng với bài viết văn hàng tuần.
Trong lúc Hứa Tri Nhã đang suy nghĩ,
Trần Mân lại hạ giọng hỏi dò cô lần nữa.
Sau khi Hứa Tri Nhã sắp xếp lại lịch
trình trong đầu, cô đồng ý.
Trần Mân và Dương Thiến Vân là hai
người bạn duy nhất của Hứa Tri Nhã ở trường.
Khi đó mọi người đều mới tốt nghiệp
cấp hai, bước vào môi trường cấp ba xa lạ. Những người ngồi gần nhau tự nhiên
sẽ trở thành bạn bè thân thiết hơn một chút.
Hứa Tri Nhã lúc đó chọn ngồi ở hàng
cuối cùng, một vị trí dựa vào góc tủ tam giác đựng chổi, cạnh cửa sổ.
Không biết tại sao, khi đó ai cũng
thích ngồi ở hàng ghế sau, nhưng ai đến trước thì được ngồi trước.
Trần Mân và Dương Thiến Vân ngồi ở
phía trước Hứa Tri Nhã, hai người họ là bạn cùng bàn. Mà khi cả lớp đã ngồi vào
chỗ xong xuôi, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Hứa Tri Nhã là trống.
Cô không quan tâm, chỉ cảm thấy một
mình ngồi một bàn cũng khá thoải mái.
Sau này Trần Mân và Dương Thiến Vân
từng nói với cô, chỗ ngồi bên cạnh cô không ai muốn ngồi là vì khi đó vẻ mặt cô
trông rất lạnh lùng, con trai không muốn ngồi cùng con gái, con gái lại cảm
thấy cô khó gần.
Hơn nữa lúc đó mọi người biết được
cô vào trường này với thành tích xếp hạng 46 toàn thành phố, không khỏi kính
nhi viễn chi (kính trọng nhưng giữ khoảng cách). Trường cấp ba này chỉ là một
trường bình thường, xếp hạng của mọi người đều khoảng từ 800 đến 1000, hạng 46
toàn thành phố này thật sự quá đáng nể.
Mọi người không biết tại sao Hứa Tri
Nhã lại đến ngôi trường bình thường này, chỉ cảm thấy nhân vật cấp học bá không
hòa đồng là chuyện bình thường, khó gần cũng là chuyện bình thường.
Sau này thời gian dài hơn, họ phát
hiện Hứa Tri Nhã không tính là khó gần. Ai nói chuyện với cô, cô đều sẽ trả lời
rất khách khí, không hề phớt lờ người khác, không hề bỏ qua ai.
Chỉ là sự khách khí và lễ phép này
rất khó khiến người ta thân cận được. Con người cô, quá nhạt nhẽo.
Cũng chỉ có Trần Mân và Dương Thiến
Vân vẫn luôn nói chuyện với cô, làm gì cũng cố gắng kéo cô đi cùng. Hứa Tri Nhã
vẫn giữ tính cách như vậy, không từ chối cũng không chủ động, lạnh nhạt mà lại
hiền hòa.
……
Họ hẹn nhau vào một giờ chiều thứ
Sáu, tại một quán lẩu mới mở trên phố văn hóa ở trung tâm khu Nam thành phố.
Chắc là vì nghỉ hè, trên phố đi bộ
ngày nào người cũng rất đông. Các cửa hàng đều đang có chương trình giảm giá,
mùa hè còn chưa qua đi, đồ mùa thu đã sắp lên kệ.
Quán lẩu này thuê mặt tiền tầng hai
ở một bên đường. Ban đầu chỗ này là một cửa hàng bán giày da tồn kho giá rẻ.
Cửa hàng mới khai trương, hoạt động
luôn rất nhiều. Tấm biển hiệu treo ở tầng một viết rõ ràng "đủ 100 tệ giảm
50", chỉ là hai chữ "nạp phí" (đóng tiền thành viên) bị thu nhỏ
lại như con kiến.
Bước lên tầng hai vào trong quán.
Một giờ đã qua giờ cao điểm ăn trưa nên người không đông lắm. Quán lẩu này có
khoảng hơn ba mươi bàn nhỏ, năm sáu bàn lớn sáu người, bên trong chắc hẳn còn
có phòng riêng.
Ánh mắt Hứa Tri Nhã còn chưa kịp đảo
hết một vòng đã thấy Trần Mân và Dương Thiến Vân ngồi ở vị trí gần cửa sổ, họ
đang vẫy tay với cô.
Ghế hai bên bàn là ghế sofa màu đen.
Hai người họ ngồi cùng nhau, để lại một bên ghế cho Hứa Tri Nhã.
Hứa Tri Nhã đi tới, đặt chiếc cặp
sách vải bạt màu đen xuống bên cạnh. Nồi lẩu ở giữa bàn đã sôi sùng sục, bốc
hơi nóng nghi ngút.
Trần Mân đưa thực đơn cho Hứa Tri
Nhã, nói: “Bọn tớ gọi nồi lẩu uyên ương rồi, đồ ăn cũng gọi một ít, cậu xem
muốn ăn gì không?”
Thực ra Hứa Tri Nhã đã ăn cơm trưa ở
nhà rồi. Nếu Vu Diễm Mai không có việc gì đột xuất, bữa cơm ở nhà luôn rất đúng
giờ.
Nhưng cô vẫn xem qua thực đơn lấy
lệ, cuối cùng nói: “Tớ hình như không có gì đặc biệt muốn ăn cả, lát nữa nếu
không đủ thì gọi thêm sau.”
Dương Thiến Vân nói: “Cậu ra ngoài
ăn cơm mẹ cậu có nói gì không?”
“Tớ nói với mẹ là ra ngoài trả sách,
không nói là đi ăn cơm.”
Dương Thiến Vân và Trần Mân nhìn
nhau một cái, rồi lại đồng thời nhìn về phía Hứa Tri Nhã, hai người đồng loạt
gật đầu.
Họ biết mẹ của Hứa Tri Nhã, là một
người phụ nữ trung niên có chút kỳ quặc. Mẹ cô không cho phép cô ăn cơm bên
ngoài. Khi còn đi học, Hứa Tri Nhã ngày nào cũng mang cơm hộp, cho nên họ chưa
bao giờ cùng Hứa Tri Nhã ăn cơm trưa, bất kể là ở trong trường hay ngoài
trường.
Vì vậy đôi khi cuối tuần chỉ có hai
người họ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, hầu như không bao giờ gọi Hứa
Tri Nhã. Họ cảm thấy Hứa Tri Nhã cũng không quan tâm đến những chuyện đó.
Đồ ăn lần lượt được mang lên. Hai cô
gái gắp lia lịa, Hứa Tri Nhã ngay cả nước chấm cũng chưa lấy, chỉ uống vài ngụm
đồ uống.
Hứa Tri Nhã không muốn làm mất hứng
của họ, liền yên lặng đợi họ ăn xong, ăn xong rồi lại nói chuyện phiếm.
Bởi vì họ có thể là đợi cô, hoặc là
nói vì để ăn bữa cơm này mà thật sự không ăn gì, trông đói lả, giống như con
mèo cô cho ăn tối hôm đó.
Khoảng mười mấy phút sau, Trần Mân
uống xong một cốc nước ngọt, hít một hơi sâu, thử hỏi: “Tri Nhã, nghỉ hè cậu có
kế hoạch gì không?”
Hứa Tri Nhã nói thật: “Làm bài tập,
học thêm, nghỉ ngơi.”
Cũng giống như kỳ nghỉ hè năm trước,
chỉ là nhiều thêm một mục học thêm.
Trần Mân hiển nhiên không có hứng
thú gì với chuyện cô phải học thêm, chỉ là mượn kế hoạch nghỉ hè để mở đầu câu
chuyện thôi.
Cô ấy lại quay về trạng thái ngập
ngừng như trong điện thoại, cầm đũa do dự mãi. Dương Thiến Vân ở bên cạnh không
nói tiếng nào.
Hứa Tri Nhã có một đôi mắt thon dài,
con ngươi màu hổ phách sáng trong, nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt tăng thêm cho cô
vài phần khí chất. Khi đối diện với cô, Trần Mân luôn cảm thấy mình không có
chỗ nào che giấu được.
Hứa Tri Nhã biết họ gọi cô ra là có
việc. Cô cảm thấy cũng gần đến lúc rồi, liền hỏi: “Cậu nói trong điện thoại là
có việc muốn nói với tớ, xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Mân cắn môi dưới, không dám
ngẩng đầu nhìn cô, cắn răng nói: “Tri Nhã, cậu có thể cho tớ mượn một nghìn tệ
được không?”
Động tác ăn của Dương Thiến Vân cũng
chậm lại. Họ đang đợi câu trả lời của Hứa Tri Nhã.
Hứa Tri Nhã hiển nhiên có chút kinh
ngạc với việc muốn mượn một nghìn tệ, cô hỏi: “Cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Trần Mân nói: “Bọn tớ muốn đi xem
concert của ASKY vào tháng sau, tìm được một người bán vé chợ đen rồi, còn
thiếu một nghìn tệ. Không tìm được ai khác để mượn, tớ biết cậu chắc chắn có
thể cho mượn.”
Dương Thiến Vân bổ sung: “Bọn tớ sẽ
trả lại, sau khai giảng sẽ trả lại cho cậu. Tuy cậu sắp chuyển trường, nhưng
vẫn ở Lư Châu mà, lại không phải đi nơi khác. Trường Trung học Hằng Khang kia
cũng không xa, bọn tớ trăm phần trăm sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Họ theo đuổi thần tượng, Hứa Tri Nhã
biết. Việc họ sẽ trả tiền, cô cũng tin tưởng.
Hứa Tri Nhã nhìn họ một lúc, nói:
“Vừa hay bên cạnh có máy ATM, tớ đi rút tiền, các cậu đợi tớ một lát.”
Trần Mân gọi cô lại, “Có thể ăn cơm
xong rồi cùng đi, không vội giờ này.”
“Lát nữa tớ phải đến thư viện trả
sách, không đi cùng các cậu được, tớ đi lấy tiền bây giờ luôn.”
Trần Mân không ngăn cản nữa.
Dương Thiến Vân đợi Hứa Tri Nhã đi
rồi mới dùng khuỷu tay huých vào Trần Mân, nói: “Đợi đến Quốc Khánh cậu có tiết
kiệm được 500 tệ không? Nếu tiết kiệm được thì Quốc Khánh tìm cô ấy trả tiền
đi.”
Trần Mân dùng đũa chọc vào đĩa gia
vị, nói: “Chắc là tiết kiệm được đấy.”
“Chuyện này coi như xong rồi, thế
còn lá thư tình kia thì sao?”
“Đợi cô ấy quay lại đi, tớ đã hứa
với Triệu Thành rồi.”
“Cậu cũng thật rộng lượng, đổi lại
là tớ thì chắc chắn không muốn.”
Sắc mặt Trần Mân sa sầm xuống, không
nói gì.
……
Cuộc đối thoại không nặng không nhẹ
này đều lọt hết vào tai Trình Liệt ở bàn bên cạnh.
Đối với Trình Liệt mà nói, đây cũng
là một chuyện kỳ lạ. Rõ ràng ở cùng một thành phố, có những người gặp một lần
rồi sẽ không gặp lại nữa, có những người một khi đã quen biết thì lại có thể
không ngừng gặp lại.
Anh thật sự cảm thấy rất trùng hợp,
không ngờ lại có thể ở đây, vào thời điểm này gặp phải Hứa Tri Nhã.
Khoảnh khắc cô bước vào cửa anh đã
nhìn thấy cô. Cô đứng bên cạnh cây cau tiểu trâm dùng để trang trí nội thất,
ánh mắt lướt từ phải qua trái, đột nhiên dừng lại ở vị trí bên trong. Nếu cô
quay đầu sang trái thêm một chút nữa, có lẽ sẽ nhìn thấy anh.
Giữa hai bàn của họ có một bức tường
trang trí ngăn cách, ở giữa còn đặt một dải hoa cỏ giả dài, vừa vặn có thể che
khuất tầm mắt.
Trước mặt Trình Liệt lúc này cũng
đang ngồi hai người, Quý Dục Thiên và Nghiêm Ái.
Có thể là do sự chú ý của anh bị Hứa
Tri Nhã thu hút, có vài khoảnh khắc Quý Dục Thiên và Nghiêm Ái nói gì đó anh
không nghe rõ, chỉ nghe thấy Hứa Tri Nhã đang nói về kế hoạch nghỉ hè của cô và
việc cô quả quyết đi rút tiền.
Là giọng điệu của cô, nhàn nhạt, tùy
ý.
Triệu Thành, Trình Liệt nghe có chút
quen tai, nhưng cả nước chắc phải có đến cả trăm vạn người tên Triệu Thành.
“A Liệt, cậu có đang nghe tớ nói
không đấy? Đi đâu hồn vía thế, tơ tưởng xuân nào à? Concert có đi hay không?”
Quý Dục Thiên dùng đũa gõ vào bát, đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ trêu chọc.
Trình Liệt thu lại suy nghĩ, ngước
mắt nhìn về phía Quý Dục Thiên, cười nhẹ, nói tiếp: “Concert tớ không đi.”
Thực ra giờ này anh đáng lẽ phải
đang ở vườn hoa giúp mọi người ươm giống, nhưng Quý Dục Thiên nghỉ hè phải về
Tùy Thành, nói là cùng nhau ăn một bữa cơm, anh mới ra ngoài.
Concert gì đó, anh không có hứng
thú, cũng không có thời gian và tiền bạc để tiêu hao.
Quý Dục Thiên quay sang Nghiêm Ái
nhún vai, “Cậu xem đi, A Liệt sẽ không đi xem mấy thứ linh tinh vớ vẩn này đâu.
Tớ cũng không muốn đi, cậu muốn đi thì tự đi đi chứ, sao cứ phải lôi kéo bọn tớ
làm gì! Cậu không có bạn bè à? Hôm nay ăn cơm cũng thế, cứ nhất quyết đòi đi
theo.”
“Cậu mới là đồ linh tinh vớ vẩn!
Không đi thì thôi, ai thèm cậu đi cùng.” Nghiêm Ái trợn mắt nguýt.
Quý Dục Thiên lười dỗ dành tính tiểu
thư của cô nàng, quay sang nói với Trình Liệt: “A Liệt, cậu có rảnh thì đến Tùy
Thành tìm tớ chơi đi. Cậu có bằng lái rồi mà. Bố tớ mới mua chiếc xe, cậu đến
rồi chở tớ đi, hai đứa mình đi hóng gió! Chắc chắn phê lắm!”
Trình Liệt ăn xong rồi, lấy giấy ăn
lau miệng, tay đặt lên bàn, xoay xoay chiếc bật lửa, anh nói: “Tớ bận lắm, làm
gì có thời gian tìm cậu. Cậu cũng đừng có suốt ngày tơ tưởng đến xe mới của bố
cậu nữa, cẩn thận ông ấy tống cậu sang Châu Phi đấy.”
Nghiêm Ái nghe vậy cười phá lên, “Đúng đấy, đồ phá gia chi tử nhà cậu, lại còn nhòm ngó gia sản nữa thì không chỉ bị đưa về cái thành phố nhỏ này của chúng ta cải tạo đâu, cậu cứ chờ mà sang Châu Phi phơi nắng đi.”
Quý Dục Thiên: “Mẹ kiếp —— câm miệng!”
~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~
Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)
Số tài khoản: 0336524731
Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI
Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét