NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 6
Chương 6 (Flashback - Hồi ức)
Máy ATM của ngân hàng ở ngay bên
cạnh quán lẩu, không có người nào, nên Hứa Tri Nhã rất nhanh đã rút xong 1000
tệ.
Thẻ ngân hàng này có 3000 tệ, là do
Hứa Chí Tiêu đưa cho cô hai năm trước, xem như một kiểu an ủi và lấy lòng, nói
là để cô dùng lúc khẩn cấp.
Hai năm qua, Hứa Tri Nhã chưa từng
dùng đến số tiền này. Cô không có chi tiêu gì lớn, cũng không theo đuổi thần
tượng như Trần Mân và các bạn. Chi phí sinh hoạt hàng ngày Hứa Chí Tiêu đều sẽ
đưa riêng, chuyện ăn mặc, quyền quyết định nằm trong tay Vu Diễm Mai, cô không
có chỗ nào cần dùng đến khoản tiền lớn.
Vì thế tấm thẻ ngân hàng này đã nằm
trong ví cô suốt hai năm. Hôm nay nói ra cũng thật trùng hợp, nếu không phải cô
định đến thư viện trả sách, cần mang theo chứng minh thư, thì cô chắc chắn sẽ
không mang chiếc ví đựng tất cả các loại thẻ này ra ngoài.
Hứa Tri Nhã quay lại quán lẩu. Khi
đi đến bên cạnh cây cau tiểu trâm, vừa lúc ánh mắt chạm phải Trình Liệt đang
đứng cạnh ghế sofa.
Bên cạnh anh còn đứng một nam sinh
khác, vóc người không cao bằng anh, nhưng trông tuấn tú sạch sẽ, chắc là bạn
của anh.
Hai người họ đang nói chuyện, khóe
miệng Trình Liệt ngậm cười, trông rất thư thái.
Ngay sau đó, một cô gái buộc tóc
đuôi ngựa dài tung tăng chạy đến bên cạnh họ, chắc là vừa từ nhà vệ sinh ra,
hai tay cô gái còn hơi ươn ướt. Cô gái xách chiếc túi nhỏ lên, cười tươi nói:
“Đi thôi đi thôi, nghe nói ở góc đường đằng kia mới mở quán Starbucks, tớ muốn
uống. Đồ phá gia chi tử, cậu mời khách nhé?”
Nam sinh kia nói: “Cậu thuộc tuổi
heo à, ăn uống khỏe thế, ăn lẩu xong còn định uống cà phê nữa.”
Cô gái: “Đồ keo kiệt, thế thì tớ mời
các cậu vậy.”
Trông ba người quan hệ rất tốt.
Dù Hứa Tri Nhã cảm thấy bất ngờ khi
gặp Trình Liệt ở đây, nhưng cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, đi về phía bàn của
Trần Mân.
Lần này khác với lần trước ở trước
cửa hàng tiện lợi. Khi đó không có người quen, không có bạn bè, chào hỏi đơn
giản một câu cũng không sao. Nhưng bây giờ hai bên đều có bạn bè đi cùng, vốn
dĩ cũng không thân thiết lắm, Hứa Tri Nhã không muốn chào hỏi Trình Liệt cho
lắm.
Nhóm người của Trình Liệt rất nhanh
rời khỏi quán lẩu. Hứa Tri Nhã có thể nghe thấy tiếng họ xuống lầu, cùng với
tiếng cười nói vui vẻ của cô gái hoạt bát kia.
Ánh mắt quay lại với Trần Mân và
Dương Thiến Vân.
Hứa Tri Nhã đặt một nghìn tệ lên bàn
đẩy về phía họ, nói: “Cất kỹ đi, nghỉ hè trộm cắp nhiều, đừng để bị lấy mất.”
Trần Mân nắm lấy tờ tiền một trăm tệ
mới tinh, khẽ nói tiếng cảm ơn.
Hứa Tri Nhã đi đi lại lại có chút
khát, mùa hè cứ sau mỗi trận mưa là lại càng nóng hơn một chút. Cô uống một hơi
hết cốc nước ngọt.
Cô nhìn những chiếc đĩa gần như
trống không, nói: “Còn cần gọi thêm gì nữa không?”
Dương Thiến Vân: “Còn cậu thì sao,
cậu thật sự không ăn à? Như vậy… bọn tớ ngại lắm.”
Hứa Tri Nhã cười nhạt, “Tớ ăn trưa
rồi, giờ không đói.”
Sau khi Trần Mân cất tiền xong, lấy
từ trong túi ra một phong thư màu xanh nhạt. Cô nắm chặt trong tay rất lâu, sau
đó mới miễn cưỡng nhìn về phía Hứa Tri Nhã, nói: “Tri Nhã, cái này là bạn tớ
nhờ tớ đưa cho cậu.”
Hứa Tri Nhã không nhận.
Trần Mân nói: “Chính là người bạn
đến đón tớ sau khi thi xong mấy hôm trước ấy, cậu ấy cũng chào cậu rồi, cậu ấy
tên là Triệu Thành.”
“Ồ… tớ không nhớ rõ lắm. Cái này cậu
giúp tớ trả lại cho cậu ấy đi.” Giọng Hứa Tri Nhã rất bình tĩnh.
“Cậu ấy nói nhất định phải tớ đưa
cho cậu. Hay là cậu cầm lấy đi, lát nữa cậu ném đi xé đi cũng được.”
Trần Mân đặt phong thư lên bàn, Hứa
Tri Nhã vẫn không lấy.
Cô ấy nghĩ, Hứa Tri Nhã có cầm hay
không cũng không liên quan đến cô ấy nữa, dù sao cô ấy đã đưa thư đi rồi, việc
cô ấy hứa với Triệu Thành đã làm được.
Hứa Tri Nhã không biết Trần Mân đang
nghĩ gì, nhưng mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Trần Mân trở nên khó coi,
sự buồn bực phiền muộn đều viết hết lên mặt.
Hồi cấp hai Hứa Tri Nhã cũng đã bắt
đầu nhận thư tình. Khi đó các cậu con trai thích đùa giỡn ganh đua, sau đó đều
viết thư tình cho cô, chữ viết nguệch ngoạc, những lời yêu đương nhăng nhít,
tuổi còn nhỏ, nên khi đó trông rất buồn cười.
Nhưng bây giờ đều đã là người mười
bảy, mười tám tuổi, thứ như thư tình đã có định hướng rõ ràng.
Cô không có hứng thú yêu đương, càng
không có hứng thú với mấy cậu trai lông bông lêu lổng, tâm tư không đặt vào
chuyện chính đáng, lại còn tự cho mình là ngầu lòi bá đạo trẻ trâu.
Cô không hiểu Trần Mân đang không
vui vì cái gì, nhưng kết hợp với tình huống này mà xem, Hứa Tri Nhã hỏi: “Nếu
tớ không nhận lá thư này, người kia sẽ tìm cậu gây phiền phức à?”
Cả Trần Mân và Dương Thiến Vân đều
sửng sốt. Trần Mân vội vàng lắc đầu, nói: “Cậu ấy sẽ không tìm tớ gây phiền
phức đâu, tớ và cậu ấy là hàng xóm, quen nhau từ nhỏ.”
“Vậy à…” Hứa Tri Nhã gật đầu.
Cô không hỏi tiếp nữa, những chuyện
còn lại đều không liên quan đến cô.
Cô không hiểu rõ lắm về cuộc sống cá
nhân và suy nghĩ của Trần Mân và Dương Thiến Vân, hai người họ cũng hiếm khi
nói lời thật lòng với cô. Hứa Tri Nhã biết, đây không phải vấn đề của họ, mà là
vấn đề của cô.
Bữa cơm vì thế trở nên nhạt nhẽo vô
vị. Ba người nói chuyện phiếm vài câu chuyện khác, đồ ăn trong nồi lẩu cũng đã
vớt gần hết.
Trần Mân khẽ nói: “Hay là gọi phục
vụ đến tính tiền đi?”
Hứa Tri Nhã mặc nhận.
Trần Mân gọi người phục vụ đi ngang
qua đến tính tiền. Kiểm kê xong tổng cộng là 153 tệ.
Con số này cũng xấp xỉ với tính toán
của hai cô gái.
Hứa Tri Nhã không ăn gì, Trần Mân
ngại ngùng nói chia đều, cùng Dương Thiến Vân mỗi người móc ra 50 tệ. Lúc đưa
103 tệ cho người phục vụ, người phục vụ rõ ràng có chút ngượng ngùng.
Nhưng vẫn khách khí nói: “Chào quý
khách, tổng cộng là 153 tệ ạ.”
Trần Mân: “Đúng vậy, không phải đủ
100 tệ giảm 50 sao?”
Người phục vụ giải thích: “Hoạt động
này là như thế này ạ, đăng ký hội viên, nạp phí rồi mới có thể sử dụng, bên em
lần đầu nạp tối thiểu là 200 tệ. Hay là các chị làm thẻ hội viên đi ạ? Sau khi
nạp 200 tệ, theo hóa đơn bàn này, các chị chỉ cần trả 103 tệ thôi.”
Trần Mân và Dương Thiến Vân nhìn
nhau, ngây người.
Hứa Tri Nhã nhìn họ một lúc, nhẹ
giọng nói: “Bọn em không nạp phí, cứ tính theo giá gốc đi.”
Nói rồi Hứa Tri Nhã lấy từ ví da ra
hai trăm tệ đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ nhận tiền, chạy đến
quầy lấy tiền lẻ trả lại.
Trần Mân và Dương Thiến Vân nhìn
nhau, định đưa tiền cho Hứa Tri Nhã, nhưng không ngờ Hứa Tri Nhã chậm rãi nói:
“Coi như tớ mời các cậu đi, sau này có lẽ cũng không gặp lại nữa.”
Trần Mân không muốn như vậy, kiên
trì đưa tiền cho cô.
Dưới sự kiên trì mãi của Trần Mân,
Hứa Tri Nhã cầm lấy một trăm tệ của họ, 50 tệ còn lại coi như phần ăn của cô.
Sau khi nhận tiền lẻ người phục vụ
trả lại, Trần Mân hỏi cô: “Có muốn đi cùng nhau không?”
Hứa Tri Nhã vẫn trả lời như cũ, “Tớ
phải đến thư viện trả sách, các cậu đi trước đi. Tớ đi vệ sinh một lát.”
Trần Mân và Dương Thiến Vân chào tạm
biệt cô rồi rời đi.
Hứa Tri Nhã đeo balo lên vai, đi về
phía nhà vệ sinh ở trong cùng.
Rửa tay xong quay lại, người phục vụ
chặn cô lại, đưa cho cô phong thư màu xanh lam kia và một món đồ trang trí nhỏ,
nói đây là đồ các cô để quên ở bàn.
Hứa Tri Nhã chỉ lấy món đồ trang trí
nhỏ kia, đó là móc treo trên cặp sách của Trần Mân, là mô hình nhân vật hoạt
hình của thần tượng mà hai người họ thích.
Cô nói tiếng cảm ơn rồi xuống lầu.
……
Ra khỏi quán lẩu, Nghiêm Ái đòi uống
cà phê, hai người kia không chiều nổi cô nàng, đành phải đi.
Quán Starbucks ở góc đường đông
nghẹt người, ba người xếp hàng cả buổi mới đến lượt.
Đây là quán Starbucks đầu tiên ở Lư
Châu, Nghiêm Ái trước đây chưa từng uống. Ở trước quầy cô nàng đắn đo hồi lâu,
gọi một ly Americano không quá đắt, lại nghĩ mình đang đến kỳ sinh lý, nên
trong ngày hè nắng gắt lại đòi một ly nóng.
Trình Liệt và Quý Dục Thiên hai
người gọi hai ly nhiều đá.
Cầm cà phê ra khỏi Starbucks, hơi
nóng ập vào mặt. Hai giờ chiều là lúc nắng độc nhất trong ngày.
Nghiêm Ái ôm ly cà phê nóng kêu trời
nóng quá.
Quý Dục Thiên nói: “Ly của cậu nóng
như vậy, uống xong có phải hiệu quả giống như tắm sauna không?”
Nghiêm Ái: “Dù sao cũng là cậu mua,
uống không thoải mái thì vứt đi thôi.”
“Được rồi, tớ thấy cậu mới là đồ phá
gia chi tử.”
Bữa cơm vừa nãy là Trình Liệt mời,
lúc này, ba ly cà phê Quý Dục Thiên bao. Nghiêm Ái cảm thấy hai người này đúng
là có chút gia trưởng, dù sao cũng không chịu để con gái bỏ tiền.
Nghiêm Ái cười họ, “Hai cậu sau này
mà yêu đương thì có phải sống chết cũng không để bạn gái chi một đồng nào
không? Hả? Có phải không?”
Quý Dục Thiên cà lơ phất phơ nói:
“Cậu quản làm gì? Lắm lời thật, cả ngày ba ba ba, lại còn lãng phí như vậy. Tớ
quen cậu xong là hết cả ý định yêu đương luôn, con gái phiền phức chết đi
được.”
Nghiêm Ái ghét cay ghét đắng cái bộ
dạng chết tiệt này của cậu ta, hung hăng đập vào lưng cậu ta một cái.
Quý Dục Thiên đau kêu oai oái, “Mẹ
kiếp!”
Trình Liệt đã quá quen với kiểu cãi
nhau không tha người này của hai người họ.
Anh cười cười, nhìn sang một bên,
ngón cái và ngón trỏ kẹp vành cốc, ngửa đầu uống một ngụm cà phê đá.
Ánh nắng chói mắt khiến anh bất giác
nheo mày.
Ở góc đường xuất hiện hai nữ sinh,
vừa vặn lọt vào tầm mắt anh. Anh nhận ra, là hai người vừa ăn cơm cùng Hứa Tri
Nhã.
Lúc nãy đứng dậy tính tiền chuẩn bị đi, anh vì tò mò nên liếc nhìn sang bàn bên
cạnh vài lần. Hai nữ sinh đều tóc ngắn, mặc áo phông màu vàng và màu cam sáng,
nên khá dễ nhớ.
Vốn chỉ là vô tình liếc qua, nhưng lại thu hút ánh mắt của Trình Liệt. Nguyên
nhân rất đơn giản, hai nữ sinh kia đi được một đoạn bỗng dừng lại, có chút
không khí căng thẳng.
Dương Thiến Vân không biết Trần Mân
bị làm sao. Từ lúc rời khỏi quán lẩu, cô ấy cứ như quả bóng xì hơi, mặt mày ủ
rũ, nói gì cũng không vui, cô đã không trêu chọc gì cô ấy nữa.
Cô vừa nãy cũng chỉ nói một câu may
mà có Hứa Tri Nhã, nếu không buổi concert chắc chắn toi rồi.
Trần Mân đột nhiên nổi đóa, cố gắng
kiềm chế, nhưng giọng điệu rất hung dữ, nói: “Đủ rồi! Cậu không cảm thấy chúng
ta ở trước mặt cô ta giống như con chó sao?”
Dương Thiến Vân ngớ người, “Cậu nói
linh tinh gì đấy.”
Trần Mân: “Ở chung với cô ta hai
năm, cậu thật sự cảm thấy cô ta coi chúng ta là bạn bè sao? Cậu hiểu cô ta sao,
biết cô ta thích gì không thích gì sao? Vừa nãy cái dáng vẻ cô ta trả tiền giúp
tớ ấy, thanh cao cứ như thể cô ta là đấng cứu thế vậy. Cậu không cảm thấy ánh
mắt cô ta nhìn chúng ta đều là thương hại sao? Cô ta nói sau này không gặp lại
nữa nên mời chúng ta, cô ta thật sự không định gặp lại chúng ta nữa, ý này cậu
không nhận ra sao?”
“Cậu điên rồi à? Tính cách cô ấy
không phải như vậy.”
“Tớ không điên, tớ chính là cảm thấy
như vậy. Tớ không thích lấy lòng cô ta, cũng không thích cái vẻ thanh cao không
coi ai ra gì của cô ta. Chẳng phải chỉ là một lá thư tình thôi sao, tớ đã nói
rồi, ném đi xé đi tùy cô ta, có đến nỗi phải làm màu đến mức chạm vào cũng
không thèm chạm không? Hơn nữa cậu không phát hiện ra sao, bình thường hỏi bài
cô ta đều có thể giảng cho cậu nghe, thi cử lại xếp hạng sau cả cậu. Cô ta
chính là cho rằng mình là đấng cứu thế, cao cao tại thượng nhìn chúng ta. Chúng
ta nói gì, cô ta chưa bao giờ để trong lòng. Dương Thiến Vân, cô ta trước nay
chưa từng coi chúng ta là bạn bè.”
Dương Thiến Vân nhìn Trần Mân đang
thở hổn hển vì tức giận một lúc lâu, cô hỏi bạn mình: “Cậu là vì giúp Triệu
Thành đưa thư tình nên mới như vậy sao?”
Trần Mân không phủ nhận, “Phải thì
sao, không phải thì sao. Tớ thích Triệu Thành nhiều năm như vậy, cậu ta nhìn
thấy cô ta một cái liền muốn theo đuổi cô ta, đổi lại là cậu cậu không tức giận
sao? Những lời vừa rồi cũng đều là lời thật lòng của tớ. Tớ thật sự một chút
cũng không thích cái vẻ thanh cao kia của cô ta!”
“Tớ biết cô ấy có chút kiêu ngạo,
nhưng người cô ấy không xấu mà đúng không? Cô ấy còn cho chúng ta mượn tiền,
nói mượn là mượn ngay, cũng không nói khi nào muốn chúng ta trả. Cậu nói cô ấy
không coi chúng ta là bạn bè, nhưng chúng ta chẳng phải cũng không hoàn toàn
xếp cô ấy vào vòng tròn của chúng ta sao? Cô ấy cũng không hề hiểu biết về
chúng ta.”
“Sao cậu vẫn không hiểu thế, cô ta
không hiểu biết chúng ta là vì cô ta không muốn tìm hiểu, chúng ta không hiểu
biết cô ta là vì cô ta không muốn nói. Nhìn như là chúng ta gạt cô ta ra ngoài,
thực ra là cô ta không muốn bước vào thế giới của chúng ta. Giống như hôm nay
ăn cơm vậy, chúng ta không gọi cô ta liệu cô ta có liên lạc với chúng ta không?
Dù sao… dù sao… đợi trả hết tiền xong tớ sẽ không liên lạc với cô ta nữa. Thiến
Vân, nếu không có chuyện của Triệu Thành tớ vẫn nguyện ý chơi với cô ta, nhưng
bây giờ nhìn thấy cô ta tớ bỗng cảm thấy rất chán ghét.”
Thực ra Trần Mân không hề nói ra lời
tận đáy lòng nhất.
Cô chán ghét sự thanh cao của Hứa
Tri Nhã là bởi vì chính bản thân cô muốn trở thành người như vậy nhưng lại
không thể; cô chán ghét dáng vẻ Hứa Tri Nhã từ chối thư tình là bởi vì thứ cô
vạn phần mong muốn có được, cô ấy lại chẳng thèm liếc mắt tới; thậm chí cô chán
ghét cả dáng vẻ Hứa Tri Nhã cho họ vay tiền, điều đó khiến cô cảm thấy mình
thật hèn mọn.
Có lẽ thứ cô chán ghét chính là bản
thân mình.
Dương Thiến Vân lựa chọn đứng về
phía Trần Mân giữa Hứa Tri Nhã và Trần Mân. Cô nhún vai, an ủi nói: “Không liên
lạc thì không liên lạc thôi, dù sao cô ấy cũng sắp chuyển trường rồi, cô ấy
ngay cả điện thoại di động cũng không có, tính cách lại không chủ động, thời
gian dài vốn dĩ sẽ từ từ nhạt đi thôi. Được rồi, cậu đừng có ủ rũ mặt mày nữa,
trời nóng như vậy, cậu định đứng đây với tớ đến tối à? Có thời gian này không
bằng nhanh chóng đi tìm người bán vé chợ đen mua vé đi.”
Hai nữ sinh từ lúc bắt đầu giằng co
đến lúc tay trong tay hòa giải, chỉ tốn chưa đầy ba phút.
Trình Liệt không hiểu rõ lắm về con
gái, chỉ cảm thấy lời Quý Dục Thiên nói ban nãy rất đúng, con gái có chút phiền
phức, hai cô gái kia tâm cơ rất nhiều.
Hai nữ sinh kia rời khỏi đây, băng
qua đường cái đi về phía trước.
Trước mắt Trình Liệt không còn ai,
tầm nhìn thoáng đãng, vì thế Hứa Tri Nhã đang đứng ở góc tường chỗ rẽ cứ thế
lọt vào tầm mắt anh.
Bàn tay đang cầm vành ly của Trình
Liệt khựng lại, đôi mắt nheo lại, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng đó chính là Hứa Tri Nhã.
Cô còn cao hơn cả Nghiêm Ái, ước
chừng khoảng 1m67. Hôm nay cô mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt, sạch sẽ tinh
khôi. Viền váy xếp ly dễ dàng tôn lên nét thanh xuân của thiếu nữ.
Ngoại hình của cô thật sự rất bắt
mắt. Có lẽ hồi nhỏ cô từng được huấn luyện về dáng người, dáng cô thẳng tắp,
uyển chuyển nhẹ nhàng.
Người cao chân cũng dài, thon thả
thẳng tắp. Ông trời còn ban cho cô một làn da đẹp, dưới ánh mặt trời làn da vốn
đã trắng nõn của cô giờ phút này tựa như tuyết trắng dưới ánh trăng, trong veo
lấp lánh, tựa như ngọc ngà.
Nhưng trong mắt Hứa Tri Nhã lại
không chiếu vào được chút ánh sáng nào.
Trình Liệt đoán cô hẳn đã nghe được
cuộc đối thoại của hai nữ sinh kia, cho nên mới dừng bước ở đó.
Nếu đổi lại là Nghiêm Ái, với tính
tình thiếu kiên nhẫn của Nghiêm Ái, có lẽ đã sớm xắn tay áo xông lên xử lý rồi.
Mà Hứa Tri Nhã lại là người có tính tình hoàn toàn trái ngược với Nghiêm Ái.
Cô bình tĩnh lạ thường, ngay cả sự
tức giận hay đau lòng đáng lẽ phải có, cô hoàn toàn không có.
Phảng phất như chuyện này không liên
quan đến cô, người bị nói cũng không phải là cô, cô chỉ là đứng ở góc đường
nghe một vở kịch mà thôi.
Trình Liệt cảm thấy cô không phải
đang giả vờ, cô thật sự không hề để tâm đến màn kịch vừa rồi, cũng không để
trong lòng.
Cô giống như nhân vật trong truyện
tranh đen trắng, không có màu sắc.
~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~
Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)
Số tài khoản: 0336524731
Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI
Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét