NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 7



Chương 10 (Flashback - Hồi ức)

Trình Liệt không hề vạch trần Hứa Tri Nhã. Sau đó hai người đều đắm chìm vào bài tập. Để không bị phân tâm nữa, Trình Liệt cố ý dịch ghế ra, giữ một khoảng cách với Hứa Tri Nhã.

Tuy rằng vì vụ rò rỉ nước mà tốn chút thời gian, nhưng Hứa Tri Nhã vẫn làm xong bài thi vào khoảng 2 giờ rưỡi, có điều sắc mặt cô rõ ràng không nhẹ nhõm như lần trước.

Lúc Hứa Tri Nhã đưa bài thi cho Trình Liệt chấm, còn có chút do dự, hàng mày nhíu chặt đã bán đứng suy nghĩ của cô. Trình Liệt nhìn ra được, cô chắc hẳn vẫn đang suy tư, chắc là có câu nào đó làm khó cô.

Trình Liệt nói: “Có phải cảm thấy bộ đề này khó hơn lần trước không?”

Giọng nói của anh kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ giải đề, ánh mắt thoáng thả lỏng một chút, Hứa Tri Nhã đáp: “Phong cách ra đề của bộ này có hơi đa dạng.”

Trình Liệt vừa sửa bài vừa nói: “Đây là đề thi anh ghép lại, là đề từ khắp các nơi trên cả nước.”

Hứa Tri Nhã hiểu ra. Cô cầm ly nước trái cây lên uống, khóe mắt lại liếc thấy Trình Liệt khác thường bắt đầu chấm từ câu cuối cùng trở lên.

Góc nghiêng của anh đường nét rõ ràng, là một gương mặt tuấn tú mà cương nghị. Nhưng Hứa Tri Nhã lại muốn cười.

Bởi vì anh đeo cặp kính phẳng kia, đôi mắt đen nhánh như mực dưới tròng kính, nhưng nhìn đồ vật sẽ không cảm thấy mờ sao? Dù sao cũng cách một lớp kính mà.

Không nghĩ ra, Hứa Tri Nhã lại bắt đầu suy tư tại sao anh lại muốn đeo kính phẳng.

Cô nhớ có một dạo rất thịnh hành đeo gọng kính, là các thiếu nam thiếu nữ dùng để trang trí bản thân. Chẳng lẽ Trình Liệt cũng đi theo xu hướng này?

Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị chính cô phủ định.

Cô nhớ lại nam sinh đứng cạnh Trình Liệt ở quán lẩu ngày đó. Nam sinh kia tuy thấp hơn Trình Liệt một chút, nhưng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của đại đa số nữ sinh, da trắng, thanh tú, ăn mặc trang điểm rất thời thượng.

Nếu nói người bạn kia của Trình Liệt đeo một cặp kính vô dụng để làm đồ trang trí, cô sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Trình Liệt rõ ràng không phải.

Cô tính toán, tính cả hôm nay, cô tổng cộng gặp Trình Liệt ba lần. Ba lần Trình Liệt mặc quần áo đều không dính dáng gì đến thời thượng, một chiếc áo thun hoặc sơ mi, cộng thêm một chiếc quần dài, một đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu chính là toàn bộ trang phục của anh.

Mặc sạch sẽ gọn gàng chính là phong cách của Trình Liệt.

Trông anh cũng không giống người quá để tâm đến ngoại hình, nếu không thì vừa nãy bị ướt sũng cả người chắc hẳn sẽ rất khó chịu.

Ngay lúc Hứa Tri Nhã đang nghĩ có nên hỏi anh không, Trình Liệt nói anh chấm xong rồi.

Bài thi một trăm điểm Hứa Tri Nhã được 75 điểm, rất phù hợp với thành tích làng nhàng của cô. Hứa Tri Nhã cũng rất hài lòng với số điểm này.

Sau khi Trình Liệt khoanh tròn các câu sai, đối chiếu với giấy nháp của cô để xem các bước giải. Mỗi một câu sai Trình Liệt đều giảng lại cho cô một lần, kèm theo kiến thức liên quan và các dạng bài thường gặp có thể mở rộng từ đó.

Hứa Tri Nhã cũng giống như lần trước, không hề làm cho có lệ, rất nghiêm túc, rất chăm chú nghe anh giảng bài.

Trình Liệt nhìn dáng vẻ ra vẻ nghiêm túc, cần cù học hỏi của cô rất muốn cười, nhưng anh nhịn xuống, cố gắng nghiêm túc bình thản giảng giải đề bài. Tuy anh không phải là giáo viên thực thụ, nhưng vẫn nên duy trì ‘tác phong nghề nghiệp’ của mình.

Anh biết, Hứa Tri Nhã chắc hẳn đã gặp vấn đề ở câu hỏi nhỏ cuối cùng của câu tự luận cuối cùng. Giấy nháp của cô ở câu này cũng thể hiện phản ứng chân thật.

Nếu Hứa Tri Nhã có thể làm ra được, Trình Liệt sẽ cảm thấy có chút thất bại và khó tin, bởi vì chính anh lúc làm bài, hai câu hỏi đầu còn ổn, câu hỏi nhỏ cuối cùng giải nửa ngày vẫn làm sai.

Trình Liệt chú ý thấy, lúc anh giảng câu này, Hứa Tri Nhã thật sự nghe lọt tai. Đôi mắt màu hổ phách kia của cô nhìn chằm chằm vào bài thi, cô đang đi theo dòng suy nghĩ giải đề của anh.

Hai người ngồi rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô. Anh quá quen thuộc mùi hương này, là mùi hương của hoa nhài nở rộ mỗi độ giữa hè.

Lúc anh tắm không dùng sữa tắm hay xà phòng thơm nhà Hứa Tri Nhã, cho nên anh ngửi thấy mùi hương của cô, đặc biệt rõ ràng.

Cô mặc chiếc váy liền màu trắng, khoác ngoài áo len dệt kim màu vàng nhạt. Mái tóc dài xõa sau lưng, để lộ gò má nghiêng trắng nõn xinh đẹp.

Trình Liệt không có quá nhiều từ ngữ để hình dung con gái, cho nên lúc nhìn thấy Hứa Tri Nhã lần đầu tiên, từ ngữ bật ra trong đầu chính là xinh đẹp.

Anh đã gặp qua rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, ví dụ như minh tinh trên TV, ví dụ như hoa khôi được săn đón trong trường. Nhưng Hứa Tri Nhã không giống họ lắm, cô chân thật hơn người trên TV, cô thuần khiết sạch sẽ hơn những nữ sinh trang điểm tô son kia.

Lúc đó anh còn dùng từ kiêu ngạo để hình dung Hứa Tri Nhã. Nguyên nhân rất đơn giản, đôi mắt của một người thể hiện cảm xúc rõ nhất. Hứa Tri Nhã thoải mái đứng ở đó, lại thoải mái đánh giá anh, không hề e ngại điều gì.

Giờ khắc này anh vẫn cảm thấy Hứa Tri Nhã kiêu ngạo. Anh cũng cuối cùng hiểu được tại sao cô tự tin, tại sao giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh ngẩng cao cổ.

Cô ấy thích học tập, cô ấy cũng đều biết làm, cô ấy có vốn liếng để ưỡn ngực ngẩng đầu.

Anh không biết tại sao Hứa Tri Nhã lại giả vờ bình thường, giấu giếm bố mẹ bạn bè. Trông cô không giống như nhất thời nổi hứng, cũng không giống như ác ý trả thù. Cô đối với mọi thứ đều nhàn nhạt, tựa như ngày hôm qua, cô rõ ràng đều nghe thấy hết, nhưng lại không làm gì, không nói gì cả.

Cô có một đôi mắt trong veo thanh khiết. Cô không phải kiêu căng ngạo mạn, mà là kiêu hãnh từ trong cốt cách. Hơn nữa, Trình Liệt cảm thấy sự bình tĩnh của cô khiến cô trông rất dễ gần, thậm chí có chút hoạt bát đáng yêu.

Tựa như bây giờ, cô tập trung tinh thần nghe anh giảng giải, đôi mắt cô, thần sắc cô, những động tác nhỏ nhặt, đều khiến Trình Liệt cảm thấy cô rất đặc biệt.

Một sự đặc biệt không thể hình dung.

Hứa Tri Nhã không hề biết tâm tư của Trình Liệt, cô thậm chí không có thời gian ngẩng đầu nhìn Trình Liệt lấy một cái, bởi vì câu hỏi này vừa nãy đã làm khó cô suốt hai mươi phút.

Kỳ nghỉ hè diễn ra đến bây giờ, cô mỗi ngày đều làm các loại bài thi và bài tập, rất ít khi gặp phải câu toán học hóc búa như vậy, có chút khơi dậy ham muốn chinh phục của cô.

Lúc Trình Liệt viết ra đáp án cuối cùng, Hứa Tri Nhã vẫn chưa thể thoát ra khỏi câu hỏi này, cô căn bản không có cảm giác thông suốt.

Cô nhíu mày, giọng nhàn nhạt nói: “Để em xem lại một lần nữa.”

Cô cầm lấy đáp án của Trình Liệt đặt trước mặt mình, đối chiếu với hình vẽ, xem lại một lượt.

Trình Liệt ngồi ở một bên, im lặng chờ cô, đôi mắt chứa đựng ý cười nhàn nhạt. Nhìn Hứa Tri Nhã một lúc, tầm mắt anh chuyển từ gương mặt cô sang chậu cây lưỡi hổ trên cửa sổ.

Cây lưỡi hổ xem như là loại cây tương đối dễ nuôi trong nhà, nhưng chậu này của Hứa Tri Nhã trông trạng thái không được tốt lắm, trên đất trong chậu còn có một lớp chất màu trắng mỏng.

Dưới chân cây lưỡi hổ chất đống một ít sách, lớn nhỏ không đều, là những cuốn truyện cổ tích bìa đủ màu sắc, những cuốn quen thuộc như Nghìn lẻ một đêm, Truyện cổ Andersen vân vân.

Bàn học của Hứa Tri Nhã sạch sẽ lại cứng nhắc, không có đồ vật gì thực sự phù hợp với lứa tuổi của cô, cho nên những cuốn truyện này có vẻ đặc biệt kỳ quặc.

Anh nhớ lần trước đặt ở chỗ này là cuốn Mã Tiểu Khiêu nghịch ngợm, bây giờ đã đổi thành những cuốn này.

Anh lại nghĩ đến chuyện Hứa Tri Nhã hôm qua ở quán lẩu nói với hai nữ sinh kia rằng cô muốn đến thư viện, anh đoán đây có phải là sách cô mượn từ thư viện hôm qua không.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Trình Liệt nhẹ nhàng cầm lấy cuốn
Nghìn lẻ một đêm kia, lật mở trang đầu tiên, quả nhiên bên trên có đóng dấu của thư viện.

Ở lứa tuổi của họ rất ít người thích đọc sách thiếu nhi, Nghiêm Ái, Quý Dục Thiên, và cả những bạn bè khác Trình Liệt quen biết, không ai lại phí thời gian xem những thứ này.

Sở thích của Hứa Tri Nhã cũng giống như con người cô, có chút độc đáo.

Mùa mưa dầm hè này kéo dài khá lâu, nước mưa cũng dữ dội hơn những năm trước. Mưa gió đập vào cửa kính, kêu vù vù. Khi cơn mưa rào sắp tạnh, Hứa Tri Nhã cuối cùng cũng thoát ra khỏi câu hỏi khó này.

Cô thả lỏng không ít, khóe mắt hơi nhếch lên, nói: “Em xong rồi, anh giảng tiếp đi.”

Giọng nói vừa dứt, cô vừa lúc đối diện với đôi mắt cười như không cười của Trình Liệt.

Không thể phủ nhận, Trình Liệt có một gương mặt anh tuấn, mày kiếm mũi cao, mắt đen môi mỏng. Con người luôn yêu thích những sự vật đẹp đẽ, Hứa Tri Nhã cũng không ngoại lệ.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, tim như bị đập thủng một lỗ, nhịp tim chợt lỡ một nhịp.

Hứa Tri Nhã rất nhanh sắp xếp lại tâm trạng của mình, cũng cố tình tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Liệt.

Thời gian tiếp theo, Hứa Tri Nhã rất khó nghe lọt tai được những lời giảng nữa. Đây là tình huống cô chưa từng gặp phải.

Sự chú ý của cô đều đặt cả vào giọng nói của Trình Liệt. Giọng anh trời sinh đã quyến rũ, trầm thấp từ tính, khi nói chậm lại mang đến cho người ta cảm giác bình thản, vững vàng đáng tin cậy.

Giây phút buổi học thêm bốn giờ chiều kết thúc, Hứa Tri Nhã nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay sau đó tim cô lại bị Trình Liệt treo lên.

Trình Liệt thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Khi đi đến cửa phòng ngủ anh đột nhiên dừng lại, xoay người gọi cô.

“Bạn học Hứa.”

Hứa Tri Nhã cảm thấy cách xưng hô này thật kỳ quặc, nhưng cô vẫn quay đầu lại đáp một tiếng, “Ừm?”

Trình Liệt lại dùng ánh mắt cười như không cười kia nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai có muốn thử làm đề Olympic Toán không?”

Olympic Toán.

Giác quan thứ sáu của Hứa Tri Nhã hoạt động với tốc độ cao. Cô nheo mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại phải làm đề Olympic Toán?”

Trình Liệt vẫn không định vạch trần cô, nói: “Thành tích trước kia của em không tồi, anh nghĩ nền tảng là tốt. Làm đề Olympic Toán có thể mở rộng tư duy giải đề. Qua hai lần học thêm này, anh cảm thấy đôi khi tư duy của em có chút vấn đề.”

Hứa Tri Nhã khẽ nhướng mày, cô không hỏi tới cùng nữa, cô nói: “Vậy cứ theo sắp xếp của anh đi thôi, anh không phải nói anh có phương pháp riêng của mình sao?”

“Ừm, được. Vậy… anh đi đây.”

“Ừm.”

Hứa Tri Nhã cụp mắt nhìn tờ giấy nháp trong tay, cân nhắc lời Trình Liệt nói, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.

Cô xoay người ra khỏi phòng, Trình Liệt đang ở chỗ huyền quan đổi giày.

Hứa Tri Nhã nhắc nhở: “Ô của anh, đừng quên nữa đấy.”

Trình Liệt buộc xong dây giày thể thao, đứng dậy, cầm lấy chiếc ô trên tủ giày, huơ huơ về phía Hứa Tri Nhã, tỏ ý cảm ơn đã nhắc nhở.

Trình Liệt vừa đi, căn phòng này dường như lập tức trống rỗng.

Hứa Tri Nhã quay lại phòng ngủ. Cô đóng cửa phòng lại, nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác mất mát.

Trình Liệt chỉ để lại một chiếc cốc thủy tinh đã uống hết nước trái cây, mấy tờ giấy phủ đầy chữ viết của anh.

Cô thực ra rất bài xích việc một người xa lạ cứ thế xông vào thế giới của mình. Lần trước Trình Liệt đến cô đã không thích lắm rồi, không thích bàn học bị chiếm một nửa, không thích có người ngồi trên ghế trong phòng mình, không thích nơi này từng có bóng dáng người lạ xuất hiện.

Nhưng vì Trình Liệt là người quy củ, nói tương đối ít, lại rất thông minh, cảm giác bài xích của cô đã giảm đi một nửa.

Cô và Trình Liệt cũng chỉ mới tiếp xúc vài lần, nhưng anh dường như đã bắt đầu trở nên không thể bỏ qua.

Hứa Tri Nhã xếp chồng bài thi và giấy nháp lại với nhau. Cô định cất vào ngăn kéo, nhưng lại nghĩ đến lời Trình Liệt nói về Olympic Toán cấp ba.

Cô ngồi xuống bàn học, cẩn thận xem xét những câu sai của mình. Cô ngồi rất lâu, lâu đến mức cô trăm phần trăm chắc chắn, Trình Liệt chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó. 

Chương 10 (Flashback - Hồi ức)

Trình Liệt không hề vạch trần Hứa Tri Nhã. Sau đó hai người đều đắm chìm vào bài tập. Để không bị phân tâm nữa, Trình Liệt cố ý dịch ghế ra, giữ một khoảng cách với Hứa Tri Nhã.

Tuy rằng vì vụ rò rỉ nước mà tốn chút thời gian, nhưng Hứa Tri Nhã vẫn làm xong bài thi vào khoảng 2 giờ rưỡi, có điều sắc mặt cô rõ ràng không nhẹ nhõm như lần trước.

Lúc Hứa Tri Nhã đưa bài thi cho Trình Liệt chấm, còn có chút do dự, hàng mày nhíu chặt đã bán đứng suy nghĩ của cô. Trình Liệt nhìn ra được, cô chắc hẳn vẫn đang suy tư, chắc là có câu nào đó làm khó cô.

Trình Liệt nói: “Có phải cảm thấy bộ đề này khó hơn lần trước không?”

Giọng nói của anh kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ giải đề, ánh mắt thoáng thả lỏng một chút, Hứa Tri Nhã đáp: “Phong cách ra đề của bộ này có hơi đa dạng.”

Trình Liệt vừa sửa bài vừa nói: “Đây là đề thi anh ghép lại, là đề từ khắp các nơi trên cả nước.”

Hứa Tri Nhã hiểu ra. Cô cầm ly nước trái cây lên uống, khóe mắt lại liếc thấy Trình Liệt khác thường bắt đầu chấm từ câu cuối cùng trở lên.

Góc nghiêng của anh đường nét rõ ràng, là một gương mặt tuấn tú mà cương nghị. Nhưng Hứa Tri Nhã lại muốn cười.

Bởi vì anh đeo cặp kính phẳng kia, đôi mắt đen nhánh như mực dưới tròng kính, nhưng nhìn đồ vật sẽ không cảm thấy mờ sao? Dù sao cũng cách một lớp kính mà.

Không nghĩ ra, Hứa Tri Nhã lại bắt đầu suy tư tại sao anh lại muốn đeo kính phẳng.

Cô nhớ có một dạo rất thịnh hành đeo gọng kính, là các thiếu nam thiếu nữ dùng để trang trí bản thân. Chẳng lẽ Trình Liệt cũng đi theo xu hướng này?

Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị chính cô phủ định.

Cô nhớ lại nam sinh đứng cạnh Trình Liệt ở quán lẩu ngày đó. Nam sinh kia tuy thấp hơn Trình Liệt một chút, nhưng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của đại đa số nữ sinh, da trắng, thanh tú, ăn mặc trang điểm rất thời thượng.

Nếu nói người bạn kia của Trình Liệt đeo một cặp kính vô dụng để làm đồ trang trí, cô sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Trình Liệt rõ ràng không phải.

Cô tính toán, tính cả hôm nay, cô tổng cộng gặp Trình Liệt ba lần. Ba lần Trình Liệt mặc quần áo đều không dính dáng gì đến thời thượng, một chiếc áo thun hoặc sơ mi, cộng thêm một chiếc quần dài, một đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu chính là toàn bộ trang phục của anh.

Mặc sạch sẽ gọn gàng chính là phong cách của Trình Liệt.

Trông anh cũng không giống người quá để tâm đến ngoại hình, nếu không thì vừa nãy bị ướt sũng cả người chắc hẳn sẽ rất khó chịu.

Ngay lúc Hứa Tri Nhã đang nghĩ có nên hỏi anh không, Trình Liệt nói anh chấm xong rồi.

Bài thi một trăm điểm Hứa Tri Nhã được 75 điểm, rất phù hợp với thành tích làng nhàng của cô. Hứa Tri Nhã cũng rất hài lòng với số điểm này.

Sau khi Trình Liệt khoanh tròn các câu sai, đối chiếu với giấy nháp của cô để xem các bước giải. Mỗi một câu sai Trình Liệt đều giảng lại cho cô một lần, kèm theo kiến thức liên quan và các dạng bài thường gặp có thể mở rộng từ đó.

Hứa Tri Nhã cũng giống như lần trước, không hề làm cho có lệ, rất nghiêm túc, rất chăm chú nghe anh giảng bài.

Trình Liệt nhìn dáng vẻ ra vẻ nghiêm túc, cần cù học hỏi của cô rất muốn cười, nhưng anh nhịn xuống, cố gắng nghiêm túc bình thản giảng giải đề bài. Tuy anh không phải là giáo viên thực thụ, nhưng vẫn nên duy trì ‘tác phong nghề nghiệp’ của mình.

Anh biết, Hứa Tri Nhã chắc hẳn đã gặp vấn đề ở câu hỏi nhỏ cuối cùng của câu tự luận cuối cùng. Giấy nháp của cô ở câu này cũng thể hiện phản ứng chân thật.

Nếu Hứa Tri Nhã có thể làm ra được, Trình Liệt sẽ cảm thấy có chút thất bại và khó tin, bởi vì chính anh lúc làm bài, hai câu hỏi đầu còn ổn, câu hỏi nhỏ cuối cùng giải nửa ngày vẫn làm sai.

Trình Liệt chú ý thấy, lúc anh giảng câu này, Hứa Tri Nhã thật sự nghe lọt tai. Đôi mắt màu hổ phách kia của cô nhìn chằm chằm vào bài thi, cô đang đi theo dòng suy nghĩ giải đề của anh.

Hai người ngồi rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô. Anh quá quen thuộc mùi hương này, là mùi hương của hoa nhài nở rộ mỗi độ giữa hè.

Lúc anh tắm không dùng sữa tắm hay xà phòng thơm nhà Hứa Tri Nhã, cho nên anh ngửi thấy mùi hương của cô, đặc biệt rõ ràng.

Cô mặc chiếc váy liền màu trắng, khoác ngoài áo len dệt kim màu vàng nhạt. Mái tóc dài xõa sau lưng, để lộ gò má nghiêng trắng nõn xinh đẹp.

Trình Liệt không có quá nhiều từ ngữ để hình dung con gái, cho nên lúc nhìn thấy Hứa Tri Nhã lần đầu tiên, từ ngữ bật ra trong đầu chính là xinh đẹp.

Anh đã gặp qua rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, ví dụ như minh tinh trên TV, ví dụ như hoa khôi được săn đón trong trường. Nhưng Hứa Tri Nhã không giống họ lắm, cô chân thật hơn người trên TV, cô thuần khiết sạch sẽ hơn những nữ sinh trang điểm tô son kia.

Lúc đó anh còn dùng từ kiêu ngạo để hình dung Hứa Tri Nhã. Nguyên nhân rất đơn giản, đôi mắt của một người thể hiện cảm xúc rõ nhất. Hứa Tri Nhã thoải mái đứng ở đó, lại thoải mái đánh giá anh, không hề e ngại điều gì.

Giờ khắc này anh vẫn cảm thấy Hứa Tri Nhã kiêu ngạo. Anh cũng cuối cùng hiểu được tại sao cô tự tin, tại sao giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh ngẩng cao cổ.

Cô ấy thích học tập, cô ấy cũng đều biết làm, cô ấy có vốn liếng để ưỡn ngực ngẩng đầu.

Anh không biết tại sao Hứa Tri Nhã lại giả vờ bình thường, giấu giếm bố mẹ bạn bè. Trông cô không giống như nhất thời nổi hứng, cũng không giống như ác ý trả thù. Cô đối với mọi thứ đều nhàn nhạt, tựa như ngày hôm qua, cô rõ ràng đều nghe thấy hết, nhưng lại không làm gì, không nói gì cả.

Cô có một đôi mắt trong veo thanh khiết. Cô không phải kiêu căng ngạo mạn, mà là kiêu hãnh từ trong cốt cách. Hơn nữa, Trình Liệt cảm thấy sự bình tĩnh của cô khiến cô trông rất dễ gần, thậm chí có chút hoạt bát đáng yêu.

Tựa như bây giờ, cô tập trung tinh thần nghe anh giảng giải, đôi mắt cô, thần sắc cô, những động tác nhỏ nhặt, đều khiến Trình Liệt cảm thấy cô rất đặc biệt.

Một sự đặc biệt không thể hình dung.

Hứa Tri Nhã không hề biết tâm tư của Trình Liệt, cô thậm chí không có thời gian ngẩng đầu nhìn Trình Liệt lấy một cái, bởi vì câu hỏi này vừa nãy đã làm khó cô suốt hai mươi phút.

Kỳ nghỉ hè diễn ra đến bây giờ, cô mỗi ngày đều làm các loại bài thi và bài tập, rất ít khi gặp phải câu toán học hóc búa như vậy, có chút khơi dậy ham muốn chinh phục của cô.

Lúc Trình Liệt viết ra đáp án cuối cùng, Hứa Tri Nhã vẫn chưa thể thoát ra khỏi câu hỏi này, cô căn bản không có cảm giác thông suốt.

Cô nhíu mày, giọng nhàn nhạt nói: “Để em xem lại một lần nữa.”

Cô cầm lấy đáp án của Trình Liệt đặt trước mặt mình, đối chiếu với hình vẽ, xem lại một lượt.

Trình Liệt ngồi ở một bên, im lặng chờ cô, đôi mắt chứa đựng ý cười nhàn nhạt. Nhìn Hứa Tri Nhã một lúc, tầm mắt anh chuyển từ gương mặt cô sang chậu cây lưỡi hổ trên cửa sổ.

Cây lưỡi hổ xem như là loại cây tương đối dễ nuôi trong nhà, nhưng chậu này của Hứa Tri Nhã trông trạng thái không được tốt lắm, trên đất trong chậu còn có một lớp chất màu trắng mỏng.

Dưới chân cây lưỡi hổ chất đống một ít sách, lớn nhỏ không đều, là những cuốn truyện cổ tích bìa đủ màu sắc, những cuốn quen thuộc như Nghìn lẻ một đêm, Truyện cổ Andersen vân vân.

Bàn học của Hứa Tri Nhã sạch sẽ lại cứng nhắc, không có đồ vật gì thực sự phù hợp với lứa tuổi của cô, cho nên những cuốn truyện này có vẻ đặc biệt kỳ quặc.

Anh nhớ lần trước đặt ở chỗ này là cuốn Mã Tiểu Khiêu nghịch ngợm, bây giờ đã đổi thành những cuốn này.

Anh lại nghĩ đến chuyện Hứa Tri Nhã hôm qua ở quán lẩu nói với hai nữ sinh kia rằng cô muốn đến thư viện, anh đoán đây có phải là sách cô mượn từ thư viện hôm qua không.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Trình Liệt nhẹ nhàng cầm lấy cuốn
Nghìn lẻ một đêm kia, lật mở trang đầu tiên, quả nhiên bên trên có đóng dấu của thư viện.

Ở lứa tuổi của họ rất ít người thích đọc sách thiếu nhi, Nghiêm Ái, Quý Dục Thiên, và cả những bạn bè khác Trình Liệt quen biết, không ai lại phí thời gian xem những thứ này.

Sở thích của Hứa Tri Nhã cũng giống như con người cô, có chút độc đáo.

Mùa mưa dầm hè này kéo dài khá lâu, nước mưa cũng dữ dội hơn những năm trước. Mưa gió đập vào cửa kính, kêu vù vù. Khi cơn mưa rào sắp tạnh, Hứa Tri Nhã cuối cùng cũng thoát ra khỏi câu hỏi khó này.

Cô thả lỏng không ít, khóe mắt hơi nhếch lên, nói: “Em xong rồi, anh giảng tiếp đi.”

Giọng nói vừa dứt, cô vừa lúc đối diện với đôi mắt cười như không cười của Trình Liệt.

Không thể phủ nhận, Trình Liệt có một gương mặt anh tuấn, mày kiếm mũi cao, mắt đen môi mỏng. Con người luôn yêu thích những sự vật đẹp đẽ, Hứa Tri Nhã cũng không ngoại lệ.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, tim như bị đập thủng một lỗ, nhịp tim chợt lỡ một nhịp.

Hứa Tri Nhã rất nhanh sắp xếp lại tâm trạng của mình, cũng cố tình tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Liệt.

Thời gian tiếp theo, Hứa Tri Nhã rất khó nghe lọt tai được những lời giảng nữa. Đây là tình huống cô chưa từng gặp phải.

Sự chú ý của cô đều đặt cả vào giọng nói của Trình Liệt. Giọng anh trời sinh đã quyến rũ, trầm thấp từ tính, khi nói chậm lại mang đến cho người ta cảm giác bình thản, vững vàng đáng tin cậy.

Giây phút buổi học thêm bốn giờ chiều kết thúc, Hứa Tri Nhã nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay sau đó tim cô lại bị Trình Liệt treo lên.

Trình Liệt thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Khi đi đến cửa phòng ngủ anh đột nhiên dừng lại, xoay người gọi cô.

“Bạn học Hứa.”

Hứa Tri Nhã cảm thấy cách xưng hô này thật kỳ quặc, nhưng cô vẫn quay đầu lại đáp một tiếng, “Ừm?”

Trình Liệt lại dùng ánh mắt cười như không cười kia nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai có muốn thử làm đề Olympic Toán không?”

Olympic Toán.

Giác quan thứ sáu của Hứa Tri Nhã hoạt động với tốc độ cao. Cô nheo mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại phải làm đề Olympic Toán?”

Trình Liệt vẫn không định vạch trần cô, nói: “Thành tích trước kia của em không tồi, anh nghĩ nền tảng là tốt. Làm đề Olympic Toán có thể mở rộng tư duy giải đề. Qua hai lần học thêm này, anh cảm thấy đôi khi tư duy của em có chút vấn đề.”

Hứa Tri Nhã khẽ nhướng mày, cô không hỏi tới cùng nữa, cô nói: “Vậy cứ theo sắp xếp của anh đi thôi, anh không phải nói anh có phương pháp riêng của mình sao?”

“Ừm, được. Vậy… anh đi đây.”

“Ừm.”

Hứa Tri Nhã cụp mắt nhìn tờ giấy nháp trong tay, cân nhắc lời Trình Liệt nói, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.

Cô xoay người ra khỏi phòng, Trình Liệt đang ở chỗ huyền quan đổi giày.

Hứa Tri Nhã nhắc nhở: “Ô của anh, đừng quên nữa đấy.”

Trình Liệt buộc xong dây giày thể thao, đứng dậy, cầm lấy chiếc ô trên tủ giày, huơ huơ về phía Hứa Tri Nhã, tỏ ý cảm ơn đã nhắc nhở.

Trình Liệt vừa đi, căn phòng này dường như lập tức trống rỗng.

Hứa Tri Nhã quay lại phòng ngủ. Cô đóng cửa phòng lại, nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác mất mát.

Trình Liệt chỉ để lại một chiếc cốc thủy tinh đã uống hết nước trái cây, mấy tờ giấy phủ đầy chữ viết của anh.

Cô thực ra rất bài xích việc một người xa lạ cứ thế xông vào thế giới của mình. Lần trước Trình Liệt đến cô đã không thích lắm rồi, không thích bàn học bị chiếm một nửa, không thích có người ngồi trên ghế trong phòng mình, không thích nơi này từng có bóng dáng người lạ xuất hiện.

Nhưng vì Trình Liệt là người quy củ, nói tương đối ít, lại rất thông minh, cảm giác bài xích của cô đã giảm đi một nửa.

Cô và Trình Liệt cũng chỉ mới tiếp xúc vài lần, nhưng anh dường như đã bắt đầu trở nên không thể bỏ qua.

Hứa Tri Nhã xếp chồng bài thi và giấy nháp lại với nhau. Cô định cất vào ngăn kéo, nhưng lại nghĩ đến lời Trình Liệt nói về Olympic Toán cấp ba.

Cô ngồi xuống bàn học, cẩn thận xem xét những câu sai của mình. Cô ngồi rất lâu, lâu đến mức cô trăm phần trăm chắc chắn, Trình Liệt chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó.

Chương 7 (Flashback - Hồi ức)

Hứa Tri Nhã không dừng lại lâu, xoay người đi về.

Ánh mắt Trình Liệt khẽ liếc, ngửa đầu uống mấy ngụm cà phê đá. Anh nhìn về phía Quý Dục Thiên và Nghiêm Ái vẫn đang tranh cãi không ngừng, hỏi: “Có về không?”

Quý Dục Thiên giữ chặt cổ tay Nghiêm Ái, nhẹ nhàng đẩy sang bên, nhướng mày cảnh cáo: “Dừng lại ở đây!”

Nghiêm Ái hừ một tiếng.

Quý Dục Thiên nói với Trình Liệt: “Cậu muốn về thì về thôi, cậu không phải bận lắm sao? Tớ dù sao chỉ cần kịp chuyến bay lúc 10 giờ ngày mai là được.”

“Vậy về đi, tớ ——”

“A!”

Lời Trình Liệt còn chưa nói xong, Nghiêm Ái bỗng hét lên một tiếng.

Quý Dục Thiên ghét bỏ nói: “Cậu hét loạn lên làm gì thế?”

Nghiêm Ái lắc lắc tay mình, “Nhẫn của tớ! Chiếc nhẫn liên danh với thần tượng của tớ, vừa nãy rửa tay tháo ra, nhất định còn ở quán lẩu! Tớ phải quay lại lấy!”

Quý Dục Thiên đúng là phục cô nàng, cái này cũng có thể quên được.

Nghiêm Ái vội vàng chạy về phía quán lẩu, một tay cầm ly cà phê nóng, một tay giữ chiếc túi xách nhỏ đang bay phấp phới, tư thế vừa khó coi vừa buồn cười.

Trình Liệt và Quý Dục Thiên đành phải đuổi theo bước chân cô nàng, quay lại quán lẩu.

Nghiêm Ái làm việc nói chuyện đều thuộc kiểu hấp tấp, có lúc nói năng lung tung không qua suy nghĩ.

Hứa Tri Nhã đưa món đồ trang trí hình người nộm cho quầy lễ tân của quán lẩu, giải thích đơn giản vài câu, sau đó không nhanh không chậm xuống lầu, định đi thư viện.

Vừa xuống đến bậc thang cuối cùng, liền đâm sầm vào Nghiêm Ái đang vội vã hoảng hốt.

Nghiêm Ái chạy quá nhanh, không kịp phanh lại, hai cô gái va chạm mạnh vào nhau.

“A ——” Nghiêm Ái theo bản năng hét lên, thân mình mất kiểm soát loạng choạng lùi về sau vài bước. Sắp ngã xuống thì Quý Dục Thiên tiến lên, từ phía sau đỡ lấy cô.

Lực tác động khiến Hứa Tri Nhã cũng ngả người về sau. Vốn dĩ còn có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng ly cà phê nóng hổi đổ hết lên người cô, cảm giác bỏng rát đau đớn, gót chân đập vào bậc thang, mất trọng tâm, cả người ngã sõng soài trên cầu thang.

Tay theo bản năng chống xuống đất, mặt trong khuỷu tay cọ vào bậc thang, trầy mất một lớp da. Cú ngã đột ngột cũng khiến toàn thân cô đau nhói, xương cốt như muốn vỡ ra.

Trình Liệt ngẩn người một giây, một bước dài vượt đến trước mặt Hứa Tri Nhã, dùng thân mình che chắn cho cô.

Cô mặc váy ngắn, rất dễ bị lộ hàng.

Anh chìa tay về phía cô, “Có thể đứng dậy được không?”

Hứa Tri Nhã có một khoảnh khắc trước mắt tối sầm lại. Khi ánh sáng từ từ ùa vào, cô nhìn thấy gương mặt ngược sáng của Trình Liệt.

Cô khẽ cau mày, vẻ mặt rất đau đớn, nhưng cô không hề rên một tiếng, chỉ đưa tay ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mượn lực để đứng dậy.

Sau khi đứng lên, tay hai người nhanh chóng buông ra.

Hứa Tri Nhã xoay xoay cổ tay, giơ cánh tay mình lên xem.

Cả ly cà phê đều đổ lên người cô, cánh tay phải đỏ ửng một mảng lớn, chân cô cũng vậy, cũng đỏ một mảng lớn.

Khoảnh khắc cô đứng dậy, cà phê theo da thịt cô chảy xuống, thấm vào tất và giày.

Bộ váy dài màu vàng nhạt này dính đầy vết cà phê, phần eo bụng bên phải ướt một mảng lớn.

Trong không khí lan tỏa mùi cà phê đậm đặc, nhưng bầu không khí lại có chút ngượng ngùng.

Sau khi Nghiêm Ái hoàn hồn, luống cuống tay chân lấy khăn giấy từ trong túi ra lau cho Hứa Tri Nhã.

Làn da của cô gái trước mắt còn trắng hơn cả cô ấy, bị cà phê nóng làm bỏng, da lập tức đỏ lên trông đáng sợ.

Nghiêm Ái hoảng vô cùng, cẩn thận xin lỗi: “Thật xin lỗi nhé, tớ không cố ý, tớ… tớ… tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé!”

Hứa Tri Nhã lau đi những giọt cà phê ướt át trên người, cô nói: “Không cần đâu.”

“Nhưng mà… tay cậu… hình như còn hơi phồng rộp nữa. Chỗ này cách bệnh viện không xa, tớ đưa cậu đi xem xem nhé. Cậu yên tâm, tiền thuốc men tớ bao hết, tớ sẽ chịu trách nhiệm!” Nghiêm Ái nghiêm túc nói.

Hứa Tri Nhã dùng giấy thấm khô những giọt cà phê bắn lên ngọn tóc. Nghe thấy lời nói lo lắng và thành khẩn của Nghiêm Ái, cô không khỏi ngước mắt nhìn cô ấy.

Đôi mắt của Nghiêm Ái cong cong hình trăng lưỡi liềm, trông là một cô gái không có tâm cơ gì, rất đơn thuần.

Thực ra đây chỉ là một tai nạn rất bình thường. Nếu không phải vì một nam một nữ trước mắt là bạn của Trình Liệt, cô sẽ nghĩ có phải mình đang bị theo dõi bởi một âm mưu mới nhất nào đó không, dù sao thì vừa nãy cô mới đi ngân hàng rút tiền ra.

Hứa Tri Nhã thấy cô ấy dường như áy náy đến sắp khóc, cô mím môi nói: “Không sao đâu, không cần đến bệnh viện, tớ về nhà bôi chút thuốc là được rồi.”

Giọng Hứa Tri Nhã nhẹ nhàng mà bình tĩnh.

Nghiêm Ái nghe cô nói vậy càng thêm áy náy.

Thời buổi này người không ăn vạ người khác đúng là nghìn dặm mới tìm được một.

Trình Liệt nhìn dáng vẻ hơi chật vật lúc này của Hứa Tri Nhã, thấp giọng nói: “Quán lẩu có nhà vệ sinh, lên trên rửa một chút đi, cánh tay dùng nước lạnh rửa qua.”

Nghiêm Ái: “A, đúng rồi, đi rửa trước đã! Tớ vừa hay cũng phải đi lấy đồ, tớ đi cùng cậu. Cậu có bị ngã ở đâu không? Có cần tớ đỡ không?”

Hứa Tri Nhã liếc nhìn Trình Liệt, gật đầu, nói với Nghiêm Ái: “Không cần đỡ đâu, tớ tự đi được.”

Lời nói là vậy, nhưng Nghiêm Ái vẫn giữ bộ dạng như tiểu thái giám cúi người, chuẩn bị sẵn sàng đỡ Hứa Tri Nhã bất cứ lúc nào.

Hai cô gái biến mất ở cầu thang. Trình Liệt và Quý Dục Thiên nhìn nhau.

Quý Dục Thiên gãi gãi tóc, “Con quỷ hấp tấp này, lúc nào cũng lơ mơ. May mà cô gái kia tốt tính, gặp phải mấy bà mấy cô già thì hôm nay có mà cãi nhau to.”

Trình Liệt uống xong ngụm cà phê đá cuối cùng, ném cốc giấy vào thùng rác ven đường.

Anh nhìn quanh một lượt, chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở góc đối diện, nói: “Tớ qua bên kia một lát.”

Quý Dục Thiên: “Cậu đi đâu đấy? Không đợi họ à?”

“Đi mua chút đồ, đến ngay.”

“Ồ.”

Chỉ lát sau, Trình Liệt quay lại, trên tay cầm một chai nước khoáng và một gói giấy ăn rút.

Ly cà phê của Quý Dục Thiên cũng đã uống gần hết, cậu ta ném một cú ném rổ vào thùng rác.

Cậu ta hỏi: “Cậu mua mấy cái này làm gì? Uống nhiều thế rồi mà còn khát à?”

Trình Liệt vặn mở chai nước, đổ cả chai nước xuống đất. Anh nhướng mày, nói: “Cậu nói xem?”

Quý Dục Thiên: “Không phải chứ, A Liệt, bảo người của quán lẩu đến lau một chút không phải là được rồi sao?”

Thực ra cà phê đổ xuống đất không nhiều lắm, nhưng cũng là một vũng nhỏ rất rõ ràng.

Nước trong đổ vào vũng cà phê trên mặt đất, làm loãng thứ cà phê đang dần đặc quánh lại. Trình Liệt rút nửa gói giấy ăn, ba hai lượt đã lau sạch chỗ đó.

Lúc Hứa Tri Nhã và Nghiêm Ái thu dọn xong xuống lầu liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Ánh mắt Hứa Tri Nhã dừng lại trên người Trình Liệt vài giây, đôi mắt khẽ động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt khó phát hiện.

Cô bỗng cảm thấy, con người Trình Liệt này có chút khác biệt.

Nghiêm Ái vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để bồi thường cho Hứa Tri Nhã, mặt mày ủ rũ. Gây chuyện xong liền theo thói quen nép sát vào bên cạnh Quý Dục Thiên, dùng ánh mắt hỏi dò Quý Dục Thiên xem nên làm gì bây giờ.

Quý Dục Thiên muốn mắng cô nàng, nhưng không mắng ra lời, nhỏ giọng, buồn bực hỏi: “Chính cậu có bị bỏng không?”

Nghiêm Ái lắc đầu như trống bỏi.

Quý Dục Thiên: “Vậy xem ra là cậu nhắm vào người ta cố tình đổ à?”

Nghiêm Ái: “Cậu có thể nói tiếng người được không!”
Trình Liệt nắm chặt nửa gói khăn giấy còn lại trong tay, ánh mắt lướt qua cánh tay và chân Hứa Tri Nhã, anh nói: “Vẫn nên đến bệnh viện xem một chút đi, đừng để lại sẹo. Quần áo thì… bây giờ cũng có thể đi mua cùng em.”

Hứa Tri Nhã lắc đầu, “Thật sự không cần đâu.”

Trình Liệt: “Em không đau à?”

Nghiêm Ái bị giật mình sẽ la toáng lên, đó là phản ứng bản năng của con người. Nhưng Hứa Tri Nhã từ đầu đến cuối chưa từng kêu lên một tiếng.

Hứa Tri Nhã sửng sốt một chút, đuôi mắt hơi nhướng lên, cô nói: “Đau thì có đau, nhưng mà ——”

Trình Liệt cắt ngang lời cô: “Vậy thì đừng cố chịu nữa. Không đi bệnh viện thì ít nhất cũng đến hiệu thuốc mua ít thuốc, bôi ngay bây giờ.”

Giọng anh trầm thấp, mạnh mẽ.

Lời này không phải dò hỏi, cũng không phải quyết định cứng rắn, mà là sự quan tâm khiến người ta cảm thấy thoải mái, gãi đúng chỗ ngứa.

Hứa Tri Nhã nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của anh, im lặng.

Một lúc lâu sau, cô nói: “Vậy được rồi.”

……

Ở hai đầu phố đi bộ có hai nhà thuốc lớn. Bốn người đi đến nhà thuốc ở đầu phố, gần hơn một chút. Bên cạnh vừa hay có một quán trà sữa, có thể vào quán trà sữa ngồi từ từ bôi thuốc.

Nghiêm Ái bình thường tùy tiện quen rồi, lần đầu gặp phải chuyện thế này, đến hiệu thuốc cũng hoàn toàn mất chủ kiến.

Mua thuốc gì, có cần băng gạc không, bao lâu thay một lần, những thứ này đều là Trình Liệt hỏi, phảng phất như là Trình Liệt va phải Hứa Tri Nhã, làm bỏng người ta vậy.

Quán trà sữa đặt ba bốn chiếc bàn cho khách nghỉ ngơi. Ngoài nhân viên cửa hàng ra không có ai, bởi vì trên phố đi bộ mới mở một quán trà sữa thương hiệu lớn, quán trà sữa tư nhân kiểu này lập tức bị lép vế.

Trình Liệt và Quý Dục Thiên đều đã uống hết cả ly cà phê, lúc này thật sự không uống nổi nữa.

Nghiêm Ái nghĩ làm gì có chuyện đến quán người ta mà không gọi gì, thế là nhìn thực đơn hồi lâu, gọi hai ly trà sữa đặc trưng của quán.

Cô ấy hỏi Hứa Tri Nhã uống lạnh hay nóng, Hứa Tri Nhã nói sao cũng được.

Thế là Nghiêm Ái gọi một ly lạnh một ly nóng. Cô ấy nghĩ, Hứa Tri Nhã chắc không ở trong kỳ sinh lý, mùa hè nóng nực ai lại thích uống đồ nóng chứ.

Trình Liệt hỏi mượn nhân viên cửa hàng bồn rửa tay, cẩn thận rửa sạch tay xong, anh quay lại chỗ ngồi, lấy thuốc đã mua ra.

Nghiêm Ái nói: “Hay là để tớ làm cho?”

Trình Liệt vặn mở lọ povidone-iodine, mắt cũng không thèm nhìn cô ấy, hỏi: “Cậu biết làm không?”

Nghiêm Ái: “……”

Quý Dục Thiên ở bên cạnh bật cười chế nhạo, nói với Hứa Tri Nhã: “Cậu đừng để ý nhé, cậu ta hậu đậu lắm, chuyện bôi thuốc này cậu ta không làm được đâu, không chừng lát nữa lại đổ cả lọ povidone-iodine lên người cậu. A Liệt cẩn thận, sẽ giúp cậu bôi tốt.”

Nghiêm Ái muốn giúp bôi thuốc là vì sợ Hứa Tri Nhã cảm thấy không thoải mái, dù sao Trình Liệt cũng là con trai. Quý Dục Thiên giải thích như vậy, cũng có lý.

Lỡ như cô gái này cảm thấy Trình Liệt muốn chiếm tiện nghi của cô thì không hay lắm.

Hứa Tri Nhã khẽ gật đầu.

Trình Liệt dùng tăm bông chấm povidone-iodine, anh thấp giọng nói: “Đưa tay cho anh.”

Hứa Tri Nhã đưa tay phải ra. Anh một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, một tay cẩn thận sát trùng cho cô.

Trình Liệt nhướng mí mắt, “Đau không?”

“Cũng ổn.”

Da mặt trong cánh tay cô bị trầy xước, ẩn hiện vết máu. Cũng thật may mắn, may mà chỉ có mặt ngoài nổi lên một hai cái mụn nước nhỏ, nếu không thì đau lắm rồi.

Hứa Tri Nhã thấy động tác của anh nhẹ nhàng quá mức, không hiểu sao lại rất muốn cười.

Cô nói: “Anh có thể dùng sức một chút, nếu không để em tự làm cho.”

Trình Liệt không nghe lời cô, chỉ nói: “Đừng động đậy.”

Sát trùng xong, Trình Liệt lấy thuốc mỡ bôi bỏng mà dược sĩ đề cử ra đầu ngón trỏ, từ từ thoa lên vùng da đỏ ửng của cô. Cảm giác mát lạnh lập tức bao trùm tri giác của Hứa Tri Nhã.

Thủ pháp của anh trông khá thành thục, băng gạc quấn rất tốt.

Hứa Tri Nhã thỉnh thoảng ánh mắt sẽ dừng lại trên gương mặt anh. Trình Liệt cúi đầu, dáng vẻ chuyên tâm rất giống lúc anh chấm bài thi cho cô.

Đôi mắt anh rất đen, lúc chuyên chú trong mắt có một vẻ lạnh lùng khác biệt. Nhưng giờ phút này, có lẽ vì đang bôi thuốc, anh lại rất dịu dàng. Hai cảm giác mâu thuẫn này giao thoa vào nhau, hình thành nên hương vị độc đáo thuộc về riêng anh.

Bình tĩnh mà không mất đi sự dịu dàng, trầm ổn mà không mất đi sự linh hoạt.

Xong phần tay, tiếp theo là phần đùi của cô. Chỗ này Trình Liệt không tiện làm, cũng không cần anh làm, không giống như cánh tay có chỗ cô không tự bôi tới được, băng gạc cũng không dễ xử lý.

Hứa Tri Nhã vén một đoạn váy lên, làm theo các bước của Trình Liệt vừa rồi, sát trùng, bôi thuốc, dán băng gạc lên.

Trình Liệt nói: “Thuốc hai ngày thay một lần, nếu tình hình không khá hơn thì đến bệnh viện xem thử, tiền thuốc men bọn anh sẽ chi trả.”

Nghiêm Ái điên cuồng gật đầu, “Đúng vậy, tớ sẽ không quên đâu, tớ lưu số điện thoại cho cậu nhé.”

Hứa Tri Nhã cười, “Thật sự không sao đâu, tớ nghĩ vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, khả năng tự lành của con người vẫn rất mạnh mẽ mà.”

Nghiêm Ái chớp chớp mắt, hút một ngụm trà sữa.

Khả năng tự lành của con người đúng là rất mạnh mẽ, nhưng không thể bì được với tâm thái mạnh mẽ của cô gái trước mắt này.

Trình Liệt nhìn ra được, Hứa Tri Nhã không hề để tâm đến những chuyện này, cũng giống như cô không hề để tâm đến việc hai cô gái kia bàn tán về cô vậy.

Hứa Tri Nhã cảm thấy cũng gần xong rồi, đứng dậy định đi.

Trình Liệt gói thuốc lại đưa cho cô, nói: “Có muốn đưa em đi mua quần áo không?”

Cô mỉm cười lắc đầu.

Ánh mắt Trình Liệt lướt qua chân cô. Biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, vẫn hỏi một câu: “Em muốn đi đâu? Có muốn anh đưa em đi không?”

Cả ba người nghe thấy lời này đều sửng sốt. Hứa Tri Nhã quay đầu lại nhìn về phía Trình Liệt, nhếch khóe miệng, nói: “Cảm ơn, nhưng em bắt taxi là được rồi.”

Trình Liệt: “Vậy nhớ thay thuốc nhé.”

“Ừm, được.”

Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh của Hứa Tri Nhã rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt họ.

Nghiêm Ái lại hét lên thất thanh, “Ối, trà sữa của cô ấy chưa lấy!”

Quý Dục Thiên cắm ống hút vào, nói: “Thế thì tớ uống.”

Nghiêm Ái đá cậu ta một cái dưới gầm bàn.

Trình Liệt đứng ở đó, vẫn nhìn về hướng Hứa Tri Nhã rời đi, đôi mắt đen như đang suy tư điều gì.

Quý Dục Thiên trêu chọc: “A Liệt, đến sợi tóc cũng chẳng còn, vẫn còn nhìn à? Cậu không phải là nhất kiến chung tình đấy chứ? Còn đòi đưa người ta về nữa.”

Trình Liệt hoàn hồn, nói nhẹ bẫng: “Nói linh tinh gì đấy, cô gái kia, quen biết.”

Cả Quý Dục Thiên và Nghiêm Ái đều kinh ngạc đến rớt cằm, hai người trăm miệng một lời: “Không thể nào?”

“Học sinh tớ dạy thêm là cô ấy.”

Việc Trình Liệt nghỉ hè đi làm gia sư họ đều biết, nhưng chuyện trùng hợp như vậy thật khó tin.

Nghiêm Ái nói: “Vậy nếu cậu quen biết, cô ấy mà có vấn đề gì thì bảo cô ấy đến tìm tớ nhé. Ài, mà cô ấy xinh thật đấy, da cũng trắng nữa, bộ váy kia cũng đẹp ghê. Cô ấy tên gì thế? Hình như không phải trường mình đúng không?”

Quý Dục Thiên: “……”

Trình Liệt rút tờ giấy ăn lau sạch thuốc mỡ còn dính trên ngón tay, anh nói: “Cô ấy tên Hứa Tri Nhã, học trường Trung học Đức Dục.”

Nghiêm Ái tỏ vẻ ngưỡng mộ, “A, tên nghe cũng hay ghê.”

Quý Dục Thiên lườm cô ấy một cái, “Cậu cả ngày nghĩ cái gì thế hả?”

Trình Liệt ném khăn giấy đi, cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, “Tớ đi trước đây, có việc thì liên lạc qua điện thoại.”








~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~

Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)

Số tài khoản: 0336524731

Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI


Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 1

DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 55

DẤU HƯƠNG - CHƯƠNG 2