NGÀY XUÂN MARGARET - CHƯƠNG 8
Chương 8 (Flashback - Hồi ức)
Chạng vạng, Hứa Tri Nhã về nhà trong
bộ dạng chật vật, Vu Diễm Mai không hỏi một lời nào.
Hứa Tri Nhã cầm bộ quần áo tắm rửa
vào phòng tắm. Vu Diễm Mai ở trong bếp rửa rửa thái thái, toàn tâm toàn ý chuẩn
bị bữa tối.
Hứa Tri Nhã đứng trước gương ngắm
mình một lúc. Vết cà phê khô lại để lại những mảng lớn nhỏ, trên đùi dán băng
gạc, cánh tay cũng quấn một vòng, trông thật sự rất tệ. Cũng trách không được
dọc đường mọi người đều quay đầu lại nhìn cô.
Cô cởi bộ váy đó ra, lấy một chậu
nước ấm, dùng khăn mặt lau người, tiếp đó cẩn thận gội đầu qua một chút.
Từ phòng tắm đi ra, vừa lúc gặp Hứa
Chí Tiêu về.
Hứa Chí Tiêu khác với Vu Diễm Mai,
không lạnh lùng như vậy.
Ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy
băng gạc trên người Hứa Tri Nhã, vừa thay giày vừa hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Bị nước sôi bỏng một chút.”
Hứa Tri Nhã nói xong định về phòng,
nhưng Hứa Chí Tiêu gọi cô lại, tiếp tục quan tâm hỏi: “Bỏng có nặng không?”
Hứa Tri Nhã nói: “Bôi thuốc rồi,
không sao đâu ạ.”
Hứa Chí Tiêu gật gật đầu, định hỏi
thêm vài câu, nhưng đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Hứa Tri Nhã lại thôi
không nói nữa.
Hứa Tri Nhã cầm khăn mặt về phòng,
lau mái tóc nửa khô nửa ướt, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi ni lông đặt trên
bàn học, bên trong là thuốc Trình Liệt mua cho cô.
Cô bất giác nhớ lại dáng vẻ của
Trình Liệt ở hiệu thuốc. Anh trình bày đâu ra đấy, hỏi han nên dùng thuốc gì,
nên làm thế nào. Anh chắc cũng không hiểu rõ lắm, lúc dược sĩ lấy thuốc đề cử
còn bổ sung thêm một câu muốn loại tốt nhất.
Thực ra cô không bị nặng đến vậy,
cũng chỉ là một ly cà phê nóng mà thôi.
Việc da đỏ ửng một mảng và nổi lên
hai ba cái mụn nước nhỏ cũng khiến cô rất bất ngờ. Hồi nhỏ Hứa Tri Nhã không
phải chưa từng bị nước ấm làm bỏng, khi đó nghịch ngợm không hiểu chuyện, cứ
thích sờ mó lung tung, đổ cả người, nhưng làm gì có nghiêm trọng đến mức phải
bôi thuốc.
Nhưng khi đó dường như trong nháy
mắt đã bị Trình Liệt thuyết phục.
Hồi tưởng lại dáng vẻ Trình Liệt bôi
thuốc cho mình, Hứa Tri Nhã bất giác nhếch khóe miệng.
Anh ấy thật sự rất khác biệt.
Hứa Tri Nhã nhìn băng gạc quấn trên
cánh tay mình. Cảm giác bị bao bọc này rất kỳ lạ, rõ ràng là bị trói buộc,
nhưng lớp băng gạc mềm mại và miếng dán co giãn vừa phải dính sát vào nhau,
cánh tay cô như bị thứ gì đó níu giữ lại, dịu dàng, có độ ấm.
Hơi giống… giống cảm giác bao bọc
khi Trình Liệt nắm tay kéo cô dậy khỏi mặt đất.
Trình Liệt có một đôi tay khớp xương
rõ ràng, điểm này Hứa Tri Nhã đã phát hiện ra từ lúc anh chấm bài thi cho cô.
Cô chưa từng yêu đương, cũng chưa
từng nắm tay người đàn ông nào khác. Còn tay bố, hình như lớn hơn một chút rồi
thì không còn nắm nữa.
Trước kia thì có nắm tay bạn học nữ,
tay con gái mềm mại tinh tế, cô cứ nghĩ nắm tay đều là cảm giác như vậy.
Mãi cho đến hôm nay Trình Liệt nắm
tay cô.
Rất rõ ràng, con trai và con gái
cuối cùng vẫn là khác nhau. Bàn tay anh to hơn tay cô, ngón tay thô hơn cô. Có
lẽ là do thời tiết quá nóng, nhiệt độ lòng bàn tay anh nóng rẫy.
Sự tiếp xúc tứ chi này khiến người
ta ấn tượng sâu sắc. Giờ khắc này Hứa Tri Nhã vẫn có thể hồi tưởng lại lực đạo,
độ ấm khi anh nắm chặt tay cô.
Có thể là vì nghĩ về Trình Liệt quá
nhiều chi tiết, tối nay Hứa Tri Nhã mơ thấy giấc mơ liên quan đến Trình Liệt.
Giấc mơ thật kỳ lạ. Cô đứng trên
đỉnh vách núi cheo leo, dưới chân sương mù dày đặc mây giăng kín lối. Cô mặc bộ
đồ dù lượn, theo gió bay về phía trước. Cô sợ độ cao, sợ rơi xuống. Quay đầu
nhìn lại, phía dưới đứng rất nhiều người, đều là những gương mặt quen thuộc,
nhưng không ai nhìn cô, họ đều có người để vây quanh.
Cô cảm thấy mình sắp rơi xuống vực
sâu, trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói, mà tay mình cũng bị một đôi tay
khác nắm chặt lấy.
Là Trình Liệt. Anh nằm úp sấp sau
lưng cô, bàn tay to rộng bao phủ lấy tay cô, dùng một giọng nói có thể trấn an
lòng người nói: “Anh sẽ nắm chặt em, lát nữa là xuống đất rồi.”
Đang lúc cô định cảm kích, Trình
Liệt lại nói: “Lát nữa anh có thể đưa em bay thêm lần nữa, đưa em thử cách bay
thứ hai, nhưng em phải đưa giấy nháp cho anh xem.”
Sáu giờ rưỡi sáng, Hứa Tri Nhã tỉnh
dậy từ giấc mơ dở khóc dở cười này.
……
Ăn sáng xong, Hứa Tri Nhã như thường
lệ làm bài thi, thỉnh thoảng sẽ cầm lấy cuốn sách mới mượn từ thư viện đọc một
lúc.
Vì Hứa Chí Tiêu ở nhà, Vu Diễm Mai
làm xong bữa trưa liền ra ngoài, nghe nói là mới đăng ký một lớp học nấu ăn
khác.
Thời gian cuối tuần của Hứa Chí Tiêu
cũng lặp đi lặp lại như vậy: xem TV, cho cá ăn, một mình ở phòng khách chơi cờ
tướng. Cùng ở chung một không gian với Hứa Tri Nhã, nhưng hai người lại rất ít
khi có chủ đề để nói chuyện, phần lớn là nói vài câu rồi thôi.
Hứa Tri Nhã xem xong một câu chuyện
cổ tích trong 《Nghìn
lẻ một đêm》
rồi ngước mắt nhìn đồng hồ trước mặt, 12 giờ 50 phút.
Đúng như cô dự đoán, tiếng chuông
cửa rất nhanh vang lên. Hứa Chí Tiêu ra mở cửa, rất khách khí mời Trình Liệt
vào nhà.
Hứa Tri Nhã đứng ở cửa phòng đợi
anh, giống như lần trước.
Hứa Tri Nhã chú ý thấy anh lại đeo
cặp kính kia lên.
Hứa Chí Tiêu nói: “Gần đây mùa mưa
dầm, trời cứ mưa suốt, không bị ướt chứ? Mau vào đi, chú lấy cho các cháu ít
nước trái cây nhé?”
Trình Liệt nói tiếng cảm ơn, đeo cặp
sách đi về phía Hứa Tri Nhã.
Hứa Tri Nhã mặc một chiếc váy liền
không tay kẻ ô màu cà phê dáng dài vừa phải, eo có dây thắt. Vóc người cô cao
gầy, chiếc váy liền rất tôn dáng cô, đặc biệt là kiểu váy màu sắc trang nhã
này.
Nhưng thứ Trình Liệt nhìn thấy đầu
tiên lại là vết thương trên cánh tay cô, vẫn là kiểu dáng anh băng bó cho cô
ngày hôm qua.
Bên ngoài lại đang mưa, tí tách tí tách một hồi lâu. Chỉ có ngày hôm qua, đột
nhiên xuất hiện một ngày nắng chói chang, nhiệt độ không khí lên xuống thất
thường, lúc thì khô ráo nóng bức, lúc thì ẩm ướt khó chịu.
Hứa Tri Nhã thấy trên mặt anh có
nước mưa, lấy giấy ăn đưa cho anh, “Lau qua đi?”
Trình Liệt cười một cái, rút hai tờ
lau mặt.
Anh lấy từ cặp sách ra một tập đề
thi mới in, nói: “Hôm nay làm cái này đi.”
Hứa Tri Nhã không có ý kiến.
Trình Liệt thấy cô định cầm bút, bổ
sung nói: “Lần này anh muốn xem giấy nháp, được chứ?”
Hứa Tri Nhã đột ngột ngẩng đầu, nhìn
chằm chằm Trình Liệt vài giây rồi không hiểu sao lại bật cười.
Xem thì xem thôi, cô gật gật đầu.
Trình Liệt lấy sách bài tập của mình
ra, thuận miệng hỏi: “Cười gì thế?”
Hứa Tri Nhã nắm cán bút, đang sắp
xếp từ ngữ, suy nghĩ nửa ngày.
Cô nói: “Tối qua mơ thấy anh.”
Trình Liệt sửng sốt, “Cái gì?”
Hứa Tri Nhã muộn màng nhận ra đây là
một câu nói dễ gây hiểu lầm, cô giải thích: “Trong mơ, anh cũng nói với em gần
giống như vậy, nói là muốn xem giấy nháp của em, thật trùng hợp.”
“Vậy giấc mơ của em rất có tính dự
báo đấy.” Anh cười.
“Chắc vậy. Còn anh thì sao, sao anh
cứ nhất định phải xem giấy nháp?”
Trình Liệt nói: “Lần trước anh đã
nói rồi, xem giấy nháp có thể tìm ra bước sai và tư duy giải đề của em một cách
rõ ràng, chính xác hơn, tiện cho em ghi nhớ và sửa chữa hơn. Anh dạy thêm có
phương pháp riêng của mình, anh hy vọng học sinh có thể theo anh, anh cũng hy vọng
mình không nhận tiền của bố mẹ em một cách vô ích.”
Hứa Tri Nhã cười cười, ừ một tiếng,
bắt đầu giải đề.
Trình Liệt liếc nhìn tay cô, thấp
giọng hỏi: “Tay còn đau không?”
“Không đau lắm, chắc vài ngày nữa là
khỏi thôi.”
“Ừm, làm bài đi. Vẫn cho em một
tiếng rưỡi được chứ?”
“Được.”
Hai người làm bài đều rất chuyên
tâm. Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy che lấp tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Hứa
Chí Tiêu bưng đến hai ly nước trái cây rồi nhẹ nhàng rời đi.
Để không ảnh hưởng đến việc học của
họ, Hứa Chí Tiêu tắt TV, một mình ngồi chơi cờ tướng trong phòng khách.
Giữa lúc yên tĩnh, trên ban công đột
nhiên vang lên tiếng “Rầm” một tiếng, làm cả ba người giật nảy mình.
Hứa Tri Nhã theo bản năng nhìn về
phía Trình Liệt, hai người nhìn nhau.
Hứa Tri Nhã buông bút, nói: “Em ra
ngoài xem sao.”
Trình Liệt không nói gì, nhưng đi
theo cô ra ngoài.
Nhà Hứa Tri Nhã là căn hộ lớn ba
phòng ngủ hai phòng khách. Ngoài ban công nhỏ trong phòng ngủ chính, bên cạnh
phòng khách còn có một ban công lớn. Nhà cô không lắp kính toàn bộ, là ban công
lộ thiên.
Chỉ thấy bồn rửa tay lắp đặt bên
ngoài ban công bọt nước bắn tung tóe, cửa kính trong nháy mắt bị bọt nước bao
phủ, phối hợp với cơn mưa to như trút nước bên ngoài, mang theo hương vị của
phim thảm họa.
Hứa Chí Tiêu đứng trước bồn nước,
dùng tay che dòng nước đang phun trào ra. Nhất thời tình thế cấp bách, ông kéo
chiếc khăn mặt đang phơi xuống quấn lấy vòi nước. Lúc hoàn hồn lại thì cả người
ông đã ướt đẫm.
Cả Hứa Tri Nhã và Trình Liệt đều
sửng sốt.
Hứa Chí Tiêu hoang mang lo sợ nói:
“Vòi nước hỏng rồi. Bố gọi điện thoại hỏi mẹ con xem sao. Hai đứa… học bài đi,
không sao đâu.”
Dù Hứa Chí Tiêu đã dùng khăn mặt
quấn một vòng, nhưng nước vẫn không ngừng phun ra, bắn ướt hết cả ban công.
Trình Liệt phản ứng rất nhanh, nói:
“Chú ơi, phải đóng van tổng lại, có lẽ phải tìm ban quản lý tiểu khu đến xử
lý.”
Hứa Chí Tiêu lau mặt, gật gật đầu,
liền nói: “Đúng đúng đúng, chú đi đóng van! Hai đứa trông chừng một chút, chú
xuống dưới tìm ban quản lý.”
Trình Liệt đi ra ban công, nhìn tình
hình, quay đầu lại hỏi Hứa Tri Nhã: “Nhà em còn khăn mặt không dùng nữa không?”
“Có, cái trên kia có thể dùng được.”
Hứa Tri Nhã đi ra ban công, lấy
chiếc khăn mặt đang phơi trên giá xuống.
Vừa dứt lời, dòng nước phá tan chiếc
khăn mặt Hứa Chí Tiêu quấn ban nãy, giống như súng phun nước, từng cột nước bắn
thẳng vào người hai người.
Hứa Tri Nhã lại bị giật mình, hít
một hơi khí lạnh.
Trình Liệt tay mắt lanh lẹ vò chiếc
khăn mặt thành một cục, quấn chặt lấy vòi nước, thắt một nút chết.
Hứa Tri Nhã vội vàng đưa chiếc khăn
mặt thứ hai cho anh. Sau khi quấn hai chiếc khăn mặt, dòng nước phun ra đã yếu
đi rất nhiều.
Hứa Tri Nhã kinh hồn chưa định, khẽ
hít một hơi, nhìn về phía Trình Liệt bên cạnh.
Anh đứng gần hơn, phần lớn nước bắn
ra ban nãy đều táp vào người anh, anh ướt cũng không kém Hứa Chí Tiêu là bao.
Cũng không biết có phải chiếc áo
thun này của anh tương đối mỏng không, vừa dính nước, chiếc áo thun trắng trở
nên nửa trong suốt, lớp vải ướt sũng dán sát vào cơ thể anh, phác họa ra đường
cong nửa người trên của anh.
Trình Liệt thuộc kiểu cởi áo có
thịt, mặc áo trông gầy. Không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, cũng không phải thân
hình mảnh khảnh. Dáng người anh rất thẳng, đường rãnh cột sống lõm vào, eo bụng
không có mỡ thừa. Qua một lớp vải, mơ hồ có thể thấy những thớ cơ bắp rõ ràng,
săn chắc, mượt mà.
Trình Liệt vuốt nước trên người đi,
cúi đầu lại phát hiện mình đã ướt hết cả người.
Anh định hỏi Hứa Tri Nhã lát nữa có
thể cho anh tắm nhờ nhà cô một chút không, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt
của Hứa Tri Nhã, cô đang nhìn anh.
Hứa Tri Nhã trước mắt cũng có khá
hơn anh là bao. Tóc anh ngắn, ướt thì thôi. Nhưng con gái để tóc dài, nước vừa
dính vào, liền giống như rong biển, từng mảng từng mảng dính vào bên má, những
giọt nước lớn nhỏ theo gương mặt cô chảy xuống.
Cô vốn đã xinh đẹp thanh lệ, giờ
phút này lại tựa như đóa phù dung mới nhô lên khỏi mặt nước.
Nhưng cố tình vẻ mặt cô lại có chút
ngây ngốc.
Hình như đây là lần đầu tiên nhìn
thấy biểu cảm này của cô.
Trình Liệt vừa mới nhếch khóe miệng,
lại liếc thấy cánh tay bị nước làm ướt của cô, anh theo bản năng nhíu mày.
Anh thấp giọng nói: “Đừng ngẩn ra
nữa, mau đi rửa đi, chỗ bị bỏng không thể chạm vào nước. Lát nữa anh thay băng
gạc cho em. Em vào trong trước đi, chỗ này anh trông là được rồi.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Tri Nhã mới
nhớ ra mình còn có vết bỏng.
Nhưng giờ phút này, cô nhìn dáng vẻ
ướt đẫm của Trình Liệt, rất muốn cười, đặc biệt là cặp kính kia, tròng kính bò
đầy những giọt nước.
Trình Liệt thấy cô không động đậy,
đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, “Còn ngẩn ra đấy à? Bạn học Hứa, mau vào trong
đi thôi.”
Hứa Tri Nhã cười cười, nói: “Vậy
phiền anh nhé, em… bố em chắc lát nữa là về rồi.”
Bạn học Hứa.
Nghĩ đến cách xưng hô kỳ quặc này,
Hứa Tri Nhã bước ra một bước rồi lại quay đầu nói thêm: “Em đi lấy quần áo của
bố em cho anh, lát nữa anh thay đi nhé, thầy Trình.”
Ba chữ cuối cùng cô cố ý dừng lại,
nhấn nhá chậm rãi, là đang trêu chọc anh.
Nói xong, Hứa Tri Nhã liền đi vào
trong, chỉ để lại Trình Liệt một mình nhìn chăm chú bóng lưng cô, trong mắt anh
có một nụ cười không rõ tên.
~ 💖 Ủng hộ Ming ở đây 💖 ~
Ngân hàng: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Quân đội (MB)
Số tài khoản: 0336524731
Chủ tài khoản: LA THI NGOC HOI
Bạn có thể ghi nội dung chuyển khoản là "Ung ho [Tên Truyện]" hoặc lời nhắn dễ thương nào đó. Xin cảm ơn tấm lòng của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét